Chương 5

Chỉ là trước khi tiến cung, Ngọc phi đã có vị hôn phu.

Vị hôn phu trước đính ước với bà vào năm Ngọc phi cập kê chính là tân khoa Trạng nguyên Đổng Du Bách - một người đàn ông kinh tài tuyệt diễm. Sau này người đó vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ không thể đo lường, nên đương nhiên tứ đại thế gia muốn thu nạp ông.

Chỉ là Đổng Du Bách đã đồng ý chuyện hôn sự với nhà họ An. Tình cờ hai người trạc tuổi nhau, lại trai tài gái sắc, sau khi đính hôn thì dự định hai năm nữa sẽ thành hôn.

Nhưng hai năm trôi qua rất tồi tệ, cách ngày thành hôn chỉ còn nửa năm nữa, một lần trên đường đi thắp hương, An Ngọc Liên tình cờ gặp Chu đế đang cải trang vi hành. Chu đế yêu bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Chu đế lên ngôi khi còn trẻ, đã ngồi trên ngai vàng hơn hai mươi năm. Ông ta là một vị hoàng đế tốt không phạm sai lầm gì, văn thao võ lược, cần chính yêu dân, nhưng điều duy nhất ông ta làm sai chính là chuyện của Ngọc phi.

Ở tuổi ba mươi, ông ta yêu An Ngọc Liên từ cái nhìn đầu tiên, sinh ra chấp niệm.

Mặc kệ đối phương đã có vị hôn phu, đầu tiên ông ta dùng quyền lực đưa Đổng Du Bách ra nước ngoài, sau đó gây áp lực cho nhà họ An, dùng vũ lực đưa An Ngọc Liên vào cung, phong làm Ngọc phi.

Sau khi Đổng Du Bách về Kinh, nghe nói vị hôn thê của mình đã không còn ở đó nữa. Nhưng đối phương cũng là một tên si tình, lợi dụng chức vị của mình, nhiều lần vào cung muốn gặp Ngọc phi.

Trong cơn thịnh nộ, Chu đế thường xuyên chèn ép Đổng Du Bách, trực tiếp đuổi ông đến một nơi xa Kinh thành hơn.

Mấy năm sau, Đổng Du Bách chết ở nơi tha hương. Ngọc phi biết được tin Đổng Du Bách chết, không để ý đến tiểu hoàng tử còn nhỏ mà đã tự tử luôn.

Khi Chu đế biết tin Ngọc phi qua đời, ông ta đã nhốt mình trong Ngự Thư Phòng ba ngày ba đêm.

Sau đó cho người phong ấn cung Ngọc Tâm. Còn Cửu hoàng tử Chu Tu Nghiêu do Ngọc phi sinh ra thì sau đó trở nên hoàn toàn trong suốt, tựa như không tồn tại.

Thái độ của Chu đế trực tiếp ảnh hưởng đến thái độ của cung nhân. Chu đế không bày tỏ thái độ, cũng không tước đoạt phong hào của Cửu hoàng tử. Cửu hoàng tử ba tuổi cứ thế sống một mình trong cung Ngọc Tâm đến tận bây giờ.

Chỉ là cuộc sống vô cùng thê thảm.

Từ Miêu Miêu được đưa về cung Đào Nhiễm, bị ma ma đưa xuống tắm rửa sạch sẽ một lần, lau khô lông mèo, thơm tho rồi thì được ôm về chỗ Đào quý phi.

Đào quý phi nằm trên tháp quý phi nhưng không mở mắt.

Từ Miêu Miêu cũng không làm phiền, chỉ nằm bên cạnh bà ấy. Đủ loại chuyện kiếp trước hiện lên trong đầu y, sau đó y vô tâm ngủ thϊếp đi.

Khi Từ Miêu Miêu tỉnh lại lần nữa, y phát hiện mình đang nằm trong một cái tổ mèo được trang trí sang trọng. Y lười biếng duỗi người, nhưng khi nhìn thấy bàn chân đầy lông thì vuốt mặt, lòng đau như cắt.

Thế nhưng nghĩ đến sự nghiệp vĩ đại tiếp theo của mình, Từ Miêu Miêu liếʍ chân mèo, chịu khổ mới có thể bảo vệ nhà họ Từ.

Nhưng... cơ thể y thì sao?

Nếu y sống lại thành một con mèo, vậy cơ thể y thì sao?

Từ Miêu Miêu dùng móng vuốt mèo vỗ trán, lúc này mới nhớ ra. Theo thời gian, thời điểm này hình như y đã đánh nhau với tiểu tử nhà họ Khương hàng xóm, kết quả hôn mê ba tháng. Chẳng lẽ... y chỉ cần làm mèo trong ba tháng thôi sao?