Chương 4

Hắn trước sau luôn ghi nhớ lời phụ thân nói: Không cần làm bản thân quá nổi bật.

Không chờ bao lâu, một tiếng lảnh lót “Bệ hạ đến” làm tất cả mọi người đứng dậy quỳ xuống.

Tang Trúc cũng theo mọi người quỳ xuống, chỉ chốc lát sau, thân ảnh của bệ hạ liền xuất hiện.

Tuy rằng không ngẩng đầu nhìn, nhưng mà Tang Trúc vẫn có thể rõ ràng cảm nhận được bệ hạ đã đi vào, nếu là lúc bình thường mà nói, bệ hạ sẽ xẹt qua hắn mà đi thẳng đến chỗ ngồi của mình.

Nhưng mà bệ hạ thế nhưng lại ở trước mặt hắn dừng lại bước chân.

Hô hấp của Tang Trúc hơi cứng lại, ở trong đầu hồi tưởng lại đánh giá của phụ thân dành cho vị đế vương này “Âm tình bất định, thủ đoạn tàn nhẫn”, nghĩ đến thân thể đặc thù của mình, trong lòng Tang Trúc bắt đầu nổi lên khủng hoảng.

Hắn rõ ràng là cùng những người khác giống nhau, chính là bệ hạ vì sao lại chỉ ở trước mặt hắn dừng lại bước chân chứ.

Chẳng lẽ, bị phát hiện sao?

Rất nhiều suy nghĩ rối loạn xẹt qua trong nháy mắt, ngay sau đó hắn liền nghe thấy thanh âm của bệ hạ truyền đến.

“Ngẩng đầu lên.”

Ngoài dữ liệu, âm thanh này thế mà rất ôn hòa. Nhưng mà chỉ dựa vào điểm này Tang Chúc cũng không dám yên lòng, hắn cẩn thận ngẩng đầu lên, hai mắt rũ xuống không dám nhìn thẳng thiên nhan, trước sau vẫn duy trì sự khiêm tốn vốn có của mình.

Hắn chỉ cảm nhận được ánh mắt của bệ hạ dừng trên mặt mình, rất lâu đều không nói gì, không khí xung quanh cơ hồ đều trở nên ngưng trệ, nhưng mà không có ai dám nói một lời.

“Ngươi chính là Tang Chúc, nhi tử của thái phó.”

Một câu rất kỳ quái, rõ ràng hẳn là một câu nghi vấn, nhưng tại sao bệ hạ lại dùng ngữ khí khẳng định để nói?

Tang Chúc không hiểu, nhưng mà hắn vẫn khiêm tốn gật đầu trả lời: “Bẩm bệ hạ, đúng là vậy ạ.”

Độc Cô Cảnh không nói gì nữa, xoay người nói với mọi người: “Chúng ái khanh đều bình thân đi, đây là gia yến, các ái khanh không cần câu nệ, khai yến đi.”

Tiếng nói của hắn vừa dứt, tiếng đàn sáo đã vang lên, vũ nữ xinh đẹp lên sân khấu, không khí rất nhanh đã trở nên náo nhiệt.

Trong yến hội ca múa ăn uống linh đình, Tang Trúc không dám uống nhiều, sợ bản thân sẽ say, chỉ lúc mới bắt đầu có cùng bệ hạ và tất cả các văn võ bá quan uống ba ly, sau đó liền lấy cớ tửu lượng không chịu nổi nên không chạm vào rượu nữa.

Cũng may vẫn luôn không có người chú ý tới hắn.

Yến hội đến thời điểm náo nhiệt nhất, Tang Trúc nhịn không nổi tò mò nữa, nâng chén giả bộ uống rượu, trộm liếc mắt qua nhìn về phía Độc Cô Cảnh đang ngồi.

Cũng không biết vì cái gì, bệ hạ nguyên bản rõ ràng đang ở cùng các đại thần kính rượu, nhưng mà lúc hắn nhìn qua lại đột nhiên như là cảm nhận được có gì đó, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía hắn, tầm mắt của hai người cứ như vậy đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện nhau.

Trong lòng Tang Chúc không khỏi nhảy dựng, hoảng loạn cúi đầu xuống.

Nhìn thấy bộ dạng hoảng loạn này của hắn, Độc Cô Cảnh cười cười, nghiêng người nói câu gì đó với người hầu cận bên cạnh mình, rồi sau đó liền đứng dậy rời đi.

Chỉ chốc lát sau, người hầu kia đã điệu thấp đi đến bên người Tang Trúc, nhỏ giọng nói với hắn: “Tang Trúc công tử, bệ hạ truyền lời muốn Tang Trúc công tử đến thiên điện gặp mặt một lát.”

[Tác giả có lời muốn nói]

Cầu bình luận cộng phiếu phiếu! Hu hu Hải Đường càng ngày càng khó lăn lộn, mạnh miệng mềm lòng điên phê công mọi người có hứng thú tìm hiểu một chút sao?!