Chương 42: [Tư khố]





(*) Tư khố = tài sản riêng

Edit: Thủy Tích

Bên ngoài dịch quán, một bé trai khoảng bốn tuổi ôm lấy cẳng chân thủ vệ lớn giọng khóc thét, nước mũi trong suốt hút không kịp liền nhỏ xuống cổ áo bằng gấm màu đỏ. Thủ vệ bị ôm lấy cẳng chân ngồi xổm xuống hống bé đừng khóc, lại ngẩng đầu lên nhìn xung quanh xem có thấy tung tích người nhà của bé trai không, nhưng lúc này trên đường cái đều là người dân đang vây xem diễn, bé trai này tựa hồ là bị lạc đường rồi.

Nhìn không thấy người nhà bé trai, thủ vệ giữ cửa cúi đầu kiên nhẫn dỗ: "Đừng khóc, đừng khóc, nói cho thúc thúc, cha ngươi đâu? Nhà ngươi ở đâu? Thúc thúc đưa ngươi về nhà được không?"

Bé trai dùng tay xoa loạn trên mặt một phen, lau đi nước mũi sau đó mới huơ hai cái nắm tay nhỏ không ngừng đấm lên chân thủ vệ, lòng đầy căm phẫn nói: "Cha ta là Khương Thần! Ba ngày không về nhà! Ngươi là người xấu, cha ta đang bị nhốt bên trong! Thả người! Thả người!"

Thủ vệ giữ cửa có chút ngốc, hỏi: "Cha ngươi gọi là Khương Thần? Là Nhị hoàng tử của Tấn Quốc?"

Quần chúng vây xem vốn nghĩ đây chỉ là đứa bé bị lạc đường mà thôi, nhưng bỗng dưng nó lại nháo lên như vậy liền hấp dẫn sự chú ý của bọn họ. Nhị hoàng tử Tấn Quốc không phải đến cầu thân thần tiên hạ phàm của Chương Quốc bọn họ sao? Đứa bé này là con của Nhị hoàng tử Tấn Quốc?

Đứa bé vừa nghe xong cũng không đấm nữa, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: "Đúng vậy, cha ta chính là Nhị hoàng tử của Tấn Quốc, mau thả người, ngươi không đắc tội nổi đâu!"

Thủ vệ đại ca nhìn bộ dáng khoe khoang của đứa bé, cười, nói: "Ta đoán chỉ là trùng tên trùng họ thôi đúng không? Nhị hoàng tử Tấn Quốc đến cầu thân quan tam phẩm của Chương Quốc chúng ta sao lại có con trai được? Ai dạy ngươi tới nơi này? Nhà ở chỗ nào, ta sẽ mang ngươi về nhà, đừng ở đây làm loạn."

Bé trai nóng nảy, phản bác: "Cha ta ở nơi này, lúc ăn cơm ở phía đối diện đã chỉ cho ta xem! Cha ta và mẫu phụ đã thành thân, ngươi gạt người!"

Quần chúng vây xem hai mặt nhìn nhau, nghe xong rất muốn ném đồ ăn nhưng lại không thấy được Khương Thần. Con trai đều có còn dám đến cầu thân? Quả thật khinh người quá đáng! Một kẻ hèn bị đưa đi làm chất tử còn dám để quan tam phẩm Chương Quốc bọn họ làm tiểu thϊếp sao?

Lúc này, lại có một ca nhi trung niên xuyên qua đám người đang vây xem chạy tới, vội ôm lấy đứa bé, liên tục xin lỗi thủ vệ giữ cửa: "Đều do ta không trông coi được thiếu gia mới khiến các vị thêm phiền toái. Thiếu gia, chúng ta mau về nhà đi."

Đứa bé giãy giụa nói không: "Ta muốn cứu cha ra! Không về!"

Thủ vệ giữ cửa một tay ngăn lại, không cho ca nhi trung nhiên đột nhiên chạy tới muốn mang đứa bé đi. Lại sai người đi mời Khương Thần ra, nhận mặt đứa bé này.

Vì thế Khương Thần vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy con trai nhà mình. Đứa bé vừa nhìn thấy cha liền "oa" lên khóc rống, ôm lấy chân Khương Thần nói: "Ta tới cứu cha, chúng ta mau về nhà đi, mẫu phụ và Triệu di nương đều ở nhà chờ cha trở về."

Khương Thần: "..."

Tuy rằng rất muốn không nhận sợ phá hư đại sự nhưng người trước mặt đang ôm chân mình chính là con trai duy nhất của Khương Thần hắn. Khương Thần hít vài hơi, nói không nên lời cự tuyệt cùng phủ nhận, ngược lại còn vỗ vỗ bả vai đứa bé an ủi nói cha rất an toàn.

Khương Thần vừa thừa nhận như vậy, sắc mặt của quần chúng vây xem cùng thủ vệ giữ cửa đều không tốt, thậm chí có người đi tới gần hỏi đứa bé: "Mẫu phụ của ngươi là Nhị hoàng tử phi sao?"

Đứa bé đáp: "Đúng vậy! Cha nói khi nào về nước sẽ sắc phong."

Quần chúng lại hỏi: "Vậy ông ngoại ngươi là ai? Là quan lớn trong triều đình sao?"

Đứa bé lắc lắc đầu, nói: "Không có ông ngoại."

Khương Thần nhanh chóng che lại miệng con hắn, lui về phía sau vài bước, giải thích: "Bổn hoàng tử cầu thân Trang đại nhân, hứa cho y chức vị Hoàng tử phi, mọi người đừng nghe trẻ con hồ ngôn loạn ngữ, mẫu phụ của nó còn chưa chính thức sắc phong."

Khương Thần còn chưa chính thức đón dâu, mấy năm trước đã cùng người còn không tính là trắc phi sinh con, bên trong hoàng tộc cũng không tính là chuyện xấu. Nhưng con vợ cả chưa sinh ra vậy mà con vợ lẽ đã bây lớn rồi! Chỉ là một con tin vô quyền vô thế, phàm là gia đình nào có uy tín danh dự đều sẽ không gả ca nhi nhà mình cho, huống gì người hắn muốn cưới là vương tử Tiêu Quốc, đại quan Chương Quốc bọn họ!

Ai mà muốn nghe Khương Thần giải thích chuyện có sắc phong cho mẫu phụ đứa bé này hay không chứ? Rõ ràng Khương Thần chỉ là coi trọng vũ khí mà Trang đại nhân làm ra mới tới cầu thân, nhóm quần chúng vây xem càng nghĩ càng giận, không biết là ai dẫn đầu bởi vì không kịp chạy về nhà lấy rau cải hư thúi cho nên liền khom lưng nhặt tuyết trên mặt đất ném lên đầu Khương Thần.

Có người dẫn đầu, quần chúng liền phẫn nộ làm theo, bùm bùm Khương Thần đã bị ném đầy mặt, dùng tay che lại đôi mắt nói đừng ném nữa, kết quả vừa mở miệng đã ăn phải một quả cầu tuyết. Cũng không biết quả cầu tuyết kia đã bị bao nhiêu bàn chân cùng vó ngựa giẫm qua, Khương Thần cảm thấy vô cùng ghê tởm, vừa phun tuyết trong miệng ra thì một chiếc ủng đi tuyết đã ném tới trên mặt hắn, còn có thể thấy rõ một dấu giày màu đen in trên đó nữa.

"Hay!!" Nhóm quần chúng reo hò náo nhiệt, một đám tranh nhau cởi giày của mình ra. Khương Thần vừa thấy tình huống không thể khống chế, cũng không rảnh lo giải thích, xoay người, hai ba bước đã chạy như bay vào bên trong dịch quán, bé trai cũng chạy vội theo sau.

Nếu không có thủ vệ đại ca ngăn lại, nhóm quần chúng còn có thể chạy theo ném tiếp, nhưng hiện tại người cũng đã chạy trốn, bọn họ chỉ có thể tách ra, còn vô cùng đoàn kết vừa nâng vừa tung hô vị đại ca dẫn đầu ném giày về nhà. Ca nhi trung niên thật vất vả mới tìm được bé trai nhưng không vào dịch quán được chỉ có thể chạy về nhà báo tin.

Bên trong dịch quán, Khương Thần lấy nước chà lau vài lần mới vất vả tẩy đi dấu giày trên mặt, quở trách thị vệ: "Nhất bang điêu dân! Dân chúng Chương Quốc đều là như vậy sao? Đã bắt hết đám người đó lại cho ta chưa?"

Thị vệ không nói một lời cởi ủng ra, sau đó hướng trên mặt Khương Thần trái phải bạch bạch hai cái, ấn xuống hai dấu giày, mặt không biểu tình nói: "Ngươi nói thiếu rồi, thị vệ Chương Quốc cũng từ trong điêu dân mà ra."

Khương Thần: "... Khai tên ra, khi nhìn thấy thánh thượng của các ngươi, ta nhất định trình báo lên."

"Trương Hoành Quang," thị vệ nói, dù bận vẫn ung dung mang giày lại, sau đó trực tiếp đạp một chân vào mông Khương Thần, không mang lưu tình nói: "Dù sao Nhị hoàng tử điện hạ cũng muốn trình báo với thánh thượng, ta đây cũng không khách khí nữa."

Bé trai chạy tới đứng che trước người Khương Thần, rống chửi Trương Hoành Quang ầm lên, thậm chí còn xông lên tay đấm chân đá. Trương Hoành Quang không nói lời nào trực tiếp trói đứa bé lại, cột vào ghế.

Khương Thần cũng bị trói lại, hai cha con từ xa nhìn nhau.

Tại sao trước đây hắn lại có suy nghĩ có bức hôn thư này thì mọi chuyện đều sẽ thành công?! Cho dù cầu thân không thành công, ít nhất cũng có thể gặp mặt Trang Tử Trúc, bắt cóc đem Trang Tử Trúc về nước? Ắt hẳn là do dân chúng Chương Quốc đều là điêu dân! Cùng một giuộc với quốc quân tàn bạo của bọn chúng!

Khương Thần trước mặt con trai chịu khổ còn bị trói lại, Trang Tử Trúc bên này lại nùng tình mật ý, mang Tuyên Hằng Nghị về Trang phủ cho hắn triển lãm thành quả của mình.

Bước chân vào căn phòng mà Trang Tử Trúc dùng để làm nghiên cứu khoa học, rõ ràng giường không có, rõ ràng còn sáng như ban ngày, rõ ràng cửa sổ cũng mở ra, gió Bắc ù ù thổi vào trong phòng, thế mà Tuyên Hằng Nghị bị gió thổi lại có điểm nóng mặt.

"Hay là đóng cửa sổ lại?" Trong gió có tuyết cũng có chút lạnh, Trang Tử Trúc đi qua đóng lại cửa sổ, trong phòng lập tức trở nên ảm đạm.

Trang Tử Trúc không khỏi cảm thán, đã mua được hầu hết nguyên vật liệu cần thiết cho nên phải sớm ngày chế tạo ra gương mới được, bằng không một khi đóng cửa sổ chắn gió, trong phòng liền không đủ sáng.

Đốt một ngọn nến, Trang Tử Trúc cẩn thận nhắc nhở Tuyên Hằng Nghị đừng chạm vào những bộ phận bằng kim loại, sau đó lại biểu diễn lại một lần màn chích điện sâu nhỏ cùng cá nhỏ. Tuyên Hằng Nghị xem xong lại nhận lấy hai điện cực, tự mình thử nghiệm một lần.

Đương nhiên là khen không dứt miệng. Tuyên Hằng Nghị đi vòng quanh nhìn máy phát điện cùng máy biến áp thật lâu, hỏi nguyên lý, đặt sùng bái ở trong lòng mà tò mò hỏi: "Chỉ có thể làm động vật nhỏ hôn mê? Có thể làm thành vũ khí dễ mang theo bên người không?"

Trang Tử Trúc trả lời: "Một ngày nào đó có thể nhưng hiện tại cần phải nghiên cứu thêm một đoạn thời gian, hơn nữa còn phải chậm rãi tìm nguyên vật liệu."

Ở hiện đại rất dễ dàng mua được thiết bị điện tử nhưng ở thời đại này, bất luận là thiết bị điện tử nào cũng không có sẵn, đều cần phải chậm rãi nghiên cứu chế tạo ra, vì thế Trang Tử Trúc chỉ có thể trì hoãn thêm một đoạn thời gian.

Vì sao y phải cho Tuyên Hằng Nghị xem màn biểu diễn với máy phát điện? Là để chứng minh những thứ mà y nghiên cứu rất đáng giá để người cuồng quân sự như hắn ủng hộ!

Quả nhiên Tuyên Hằng Nghị liền lập tức tỏ vẻ ủng hộ: "Cần vật liệu gì thì Tử Trúc cứ viết ra một danh sách, muốn bao nhiêu cũng được, bạc trẫm ra."

Trang Tử Trúc cười hỏi: "Đủ không? Muốn bao nhiêu cũng được?"

Tuyên Hằng Nghị "Ân" một tiếng, nhìn Trang Tử Trúc vài lần mới lấy hết can đảm nói: "Từ trước đến nay, bạc của nam nhân đều do phu nhân quản lý, toàn bộ tài sản của ta bao gồm đồng ruộng, hoàng trang cùng với tư khố của các nước bị chiếm đoạt phải làm phiền Tử Trúc rồi."

Còn chưa thành hôn đã vội vã nộp tư khố là cái tật xấu gì? Trang Tử Trúc muốn thò lại gần thân thân hắn nhưng cuối cùng chỉ vươn tay, nhéo nhéo bàn tay Tuyên Hằng Nghị, cổ vũ một chút hành vi đáng yêu này của hắn.

Trong xe ngựa lòng bàn tay bị cào đến không nhịn được, hiện tại, ở Trang phủ lại bị nhéo bàn tay...

Ánh mắt Tuyên Hằng Nghị trốn tránh, chủ động rút tay về, nói: "Còn chưa đại hôn, theo lễ phép thì không thể tùy tiện đυ.ng chạm nhau."

Trang Tử Trúc "nga" một tiếng, gật gật đầu, nói: "Bệ hạ yên tâm, trước Tết âm lịch sẽ không gặp mặt."

Tuyên Hằng Nghị: "???"

Trang Tử Trúc nói: "Hôm nay vừa mới đi mua nguyên vật liệu cho nên ta muốn trước Tết sẽ làm ra lễ vật mừng năm mới tặng bệ hạ. Mà chỉ có ở Hỏa Khí doanh mới có lò nung khô, trước khi chế tạo thành công ta phải rời kinh gấp gáp làm ra."

Tuyên Hằng Nghị vừa thất vọng, vừa chờ mong lại vừa không tha: "Tử Trúc chỉ cần tùy ý vẽ một bức tranh đã là một món quà vô cùng hoàn mỹ rồi, không cần phải vất vả chế tạo lễ vật."

Trang Tử Trúc lắc lắc tay áo Tuyên Hằng Nghị, cười nói: "Muốn cho bệ hạ một kinh hỉ! Cho nên chuyện từ hôn Nhị hoàng tử liền giao cho bệ hạ vậy."

"Ân" Tuyên Hằng Nghị cúi đầu nhìn tay áo bị Trang Tử Trúc lay động, không hiểu sao lại có chút đố kỵ với nó, nhưng trên mặt lại không hiện, nói: "Hôm nay hẳn là mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi, Tử Trúc hãy ở lại thêm một ngày nữa đi, chờ Khâm Thiên Giám định ra ngày tốt thành hôn lại đi cũng không muộn."