Chương 2: Tạo phản (Trung)

Vừa bước vào cửa, hắn liền nhìn thấy thân ảnh thon dài kia dựa vào bên giường, không kiên nhẫn kéo sợi xích trên tay.

"Kiêu, ngươi tỉnh không?" Thiên Nghiêu bước nhanh hơn đến bên giường, đau lòng cầm lấy cổ tay người nọ bị xích siết đến đỏ bừng.

Lý Kiêu không dấu vết rút tay lại: "Người sao lại tới, phản quân phá cổng thành sao? "

Thiên Nghiêu lộ ra một nụ cười nhu hòa: "Không có việc gì, không cần lo lắng. "

"Đệ đệ của ta đâu, hắn có việc gì không?"

Ánh mắt Thiên Nghiêu mơ hồ trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nặn ra một câu: "Lí Tiêu... hắn ổn. "

Nhưng nắm đấm hắn nắm chặt lại không thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Lý Kiêu.

"Người đối với ta như thế nào cũng được, nhưng quyết không thể đả thương hắn." Lý Kiêu hoảng hốt, nắm lấy tay hắn, lắc đầu cầu xin, bởi vì kích động mà đầu ngón tay run rẩy nhúng vào da thịt, lưu lại vết máu nông cạn.

"... Trẫm sẽ không làm hại hắn." Thiên Nghiêu tựa hồ không nhìn thấy vết thương kia, gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Trong mắt Thiên Nghiêu đong đầy ái tình rực rỡ làm mắt Lý Kiêu phát đau.

Lý Kiêu có chút chột dạ tránh ánh mắt hắn, trầm mặc xuống.

"Ta nên đi." Thiên Nghiêu nhìn Lý Kiêu tựa hồ không có ý tứ nói chuyện với hắn, có chút thất vọng đứng lên, trường bão hoa quý run rẩy .

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh thon dài lặng yên không một tiếng động vọt vào cung điện.

"Ai?" Thiên Nghiêu cảnh giác rút ra phối kiếm, ánh sáng phản xạ thân kiếm sáng như ẩn như hiện chiếu sáng gương mặt người nọ, mày kiếm tinh mục, sống mũi cao ngất, còn có khóe miệng hơi cong xuống.

"Hoàng thượng, là ta." Âm thanh trầm thấp, như mọi khi.

"Tinh Dạ?" Thiên Nghiêu âm lãnh nheo mắt lại.

"Hai tiểu hoàng tử nháo muốn gặp bệ hạ."

"Ồ?" Ánh mắt Thiên Nghiêu hơi nhu hòa một chút: "Bọn chúng lại làm ra cái gì? "

Lý Kiêu nhìn bóng dáng ngạo nghễ kia càng ngày càng xa, trong ánh mắt, tựa hồ có cái gì đó đang lặng yên biến chất.

Nếu như nói ngoại trừ Lý Kiêu ra còn có người nào có thể làm cho Thiên Nghiêu mềm lòng, đó chính là đôi tiểu hoàng tử song sinh vừa tròn ba tuổi của hắn, Thiên Luyến cùng Thiên Kiêu.

Hai tiểu hoàng tử hi hi ha ha lảo đảo nhào tới ôm lấy chân Thiên Nghiêu, hai gương mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc đều đỏ bừng, trên mặt còn dính chút bùn.

"Phụ hoàng ~~"

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, nụ cười vừa lộ ra của Thiên Nghiêu nhất thời ngưng đọng lại.

"Tinh Dạ!" Hắn cao giọng gọi.

"Thuộc hạ ở đây."

"Trẫm lệnh ngươi lập tức hộ tống hoàng hậu cùng tiểu hoàng tử xuất cung."

"... Tuân mệnh! "Đôi mắt Tinh Dạ tối đến không thấy đáy hiện lên vẻ mặt phức tạp.

Thiên Nghiêu cúi người xuống, vỗ vỗ cái đầu nho nhỏ của hai hoàng tử: "Chờ Tinh Dạ dẫn các ngươi đi một nơi khác chơi, các ngươi phải ngoan ngoãn, nghe mẫu hậu nói, biết không? "

"Phụ hoàng thì sao?" Thiên Luyến nghi hoặc ngẩng đầu, đôi mắt to tròn không chớp nhìn chằm chằm Thiên Nghiêu.

"Phụ hoàng rất bận rộn, không thể đi."

"Phụ hoàng không đi, Luyến nhi cũng không đi." Thiên Luyến phồng má đáng yêu lên, giọng lầu bầu nói nói.

"Phụ hoàng không đi, Kiêu nhi cũng không cần đi." Thiên Kiêu cũng lắc đầu như trống bỏi.

"Các ngươi không nghe lời phụ hoàng sao?" Thiên Nghiêu hơi trầm mặt xuống, nhưng thanh âm vẫn tận lực nhẹ nhàng nói: "Ngoan, phụ hoàng làm xong việc sẽ đi bồi các ngươi. "

Hai tiểu hoàng tử nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, mới giống như hiểu như không gật đầu.

"Hoàng thượng, đại hoàng tử cùng thái tử không cần hộ tống sao?" Tinh Dạ mở miệng hỏi.

"Bọn chúng..." Thiên Nghiêu trầm mặt xuống, lạnh lùng nhìn lướt qua Tinh Dạ: "Tùy tiện phái hai thân binh đi bảo vệ, không cần ngươi nhúng tay vào."

"Vâng, thuộc hạ hiểu rõ."

Xa xa, bỗng nhiên truyền ra tiếng binh khí chói tai va chạm.

Nhanh như vậy! Thiên Nghiêu trong lòng cả kinh, phất tay áo đi về phía đại điện.

Vừa mới vào cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trên đại điện có mấy đạo thân ảnh quen thuộc.

"A~, quả nhiên là các ngươi." Thiên Nghiêu qua loa nhìn lướt qua, trong lòng liền có tính toán, sợ là có hơn trăm người, hẳn đây chỉ là quân tiên phong. Hắn nâng cằm lên, ngạo nghễ bước vào điện: "Lục ca của ta, nha! Còn có Thập Nhất Đệ. "

Giọng điệu châm chọc kia kí©h thí©ɧ tướng lĩnh trẻ tuổi đến mặt mũi xanh trắng: "Ai là Lục ca của ngươi! ngươi cái tên quỷ tóc bạc này! "

"Đừng cùng tên này dài dòng, gϊếŧ là được!" Một tướng lĩnh khác đứng ở một bên cũng đen mặt: "Ngươi còn nhớ ta là ai không? Ta đến vì cái chết thảm của trên dưới 200 mạng người Lạc gia, hôm nay ta thay mấy trăm oan linh hướng ngươi đòi mạng. "

"Xuy, ngươi là ai?" Thiên Nghiêu khinh bỉ nhìn hắn: "Ngươi cũng xứng gϊếŧ ta? "

"Ngươi! Ta là Lạc Nhiên, xem ngươi còn có thể cứng miệng đến bao giờ!?" Lạc Nhiên phẫn nộ rút kiếm ra.

"Chờ một chút." Thập Nhất hoàng tử Thiên Ly vẫn luôn im lặng đứng ở một bên lên tiếng khuyên can: "Đem hắn lưu lại, đợi đến sau khi hắn giao ra ngọc tỷ, lại gϊếŧ cũng chưa muộn. "

Không đợi Lạc Nhiên trả lời, Thiên Nghiêu đã cười nhạo ra tiếng: "Thật sự là một kẻ hèn nhát, ngươi cho rằng ta sẽ giao ngọc tỷ ra sao? Thật là ảo tưởng! May mắn thay, hiện tại nương của ngươi không nhìn thấy bộ mặt hèn này của ngươi . "

Nghĩ đến mẫu hậu chết thảm trong tay bạo quân, đồng tử Thiên Ly co rút mạnh mẽ.

"Ngươi khinh người quá đáng!" Từng là Lục hoàng tử mà bây giờ lại là tội nhân lưu đày, Thiên Liệt nổi giận đùng đùng, rút kiếm ra: "Chúng tướng sĩ nghe lệnh! Vô luận sống chết, bắt được tên cẩu hoàng đế này đều có thể xưng vương bái tướng! "

Ánh mắt mọi người đều sáng lên, có mấy người lớn mật, rút ra phối kiếm xông lên, xưng vương bái tướng... Điều đó có nghĩa là gì? Bạch Hổ quốc được gây dựng theo thế kế này, có nghĩa là cho đến đời sau vạn thế đều có thể hưởng thụ vinh quang!

Thiên Nghiêu khinh thường nhếch khóe miệng, kiếm ảnh chợt lóe lên, mấy cái đầu người ban nãy hãy còn mang theo hưng phấn nay đã lảo đảo lăn lông lốc trên mặt đất, tươi cười mừng rỡ còn dừng lại ở trên mặt người, quỷ dị nói không nên lời.

Suýt nữa người bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc đều dừng bước, bọn họ thế nhưng đã quên, người trước mắt cũng không yếu như bề ngoài thoạt nhìn, thân là một trong sáu đại thần tướng đại lục Thị Huyết Bạch Ma cũng không phải là nhân vật bọn họ tùy tiện động được.

Không khí trong điện nhất thời giằng co.

Ba tướng lĩnh trẻ tuổi không khỏi đối mắt nhìn nhau, lần này phải làm sao bây giờ?

"Ha ha ha! Mọi người đừng lo lắng! Lý Tiêu ta có biện pháp." Theo tiếng cười lớn điên cuồng, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mắt mọi người.

"Lý Tiêu!" Ánh mắt Lạc Nhiên sáng lên.

Đôi mắt âm lãnh hẹp dài của Thiên Nghiêu hiện lên một tia phức tạp.

"Lý Tiêu, có biện pháp gì?" Thiên Ly hiển nhiên có chút không tín nhiệm cái tên gia hỏa trước mắt thoạt nhìn hời hợt lại kiêu ngạo này.

"Chính là cái này..." Khuôn mặt Lý Tiêu tuấn lãng bởi vì quá độ hưng phấn mà vặn vẹo, hắn từ trong túi móc ra một cái túi giấy, dùng đá lửa cẩn thận đốt lên.

Nhàn nhạt, trong cung điện nhanh chóng tràn ngập một loại hương thơm nồng đậm ngọt ngào.

Thiên Nghiêu đưa tay lạnh lùng bàng quan, trong lòng âm thầm cười lạnh, loại hương cung này tùy ý có thể thấy được, chỉ là một loại mê hương trợ ngủ mà thôi, đối với hắn đã sớm quen mà nói, một chút hiệu quả cũng không có.

Thiên Ly và Thiên Liệt sinh trưởng trong cung từ nhỏ, nhíu mày: "Cái này chỉ là Lan Hương... Làm thế nào đối với hắn có thể có hiệu quả. "

Lý Tiêu hưng phấn cười điên cuồng: "Ha ha ha, các ngươi không biết chứ? Có một bí thuật, chính là kết hợp Lan Hương với nấm độc cùng một chỗ, có thể làm cho người ta mất đi tất cả lực lượng, trở nên so với đứa nhỏ 3 tuổi còn không bằng! "

Nấm độc? Thiên Nghiêu cười nhạo, hắn đương nhiên biết nấm độc là cái gì, đó là một loại nấm lây nhiễm qua đường máu, nhưng... Trong cung này làm gì có kẻ nào dám đến gần hắn mà lây?

Thế nhưng, dần dần, hắn cười không nổi, bởi vì hắn cảm giác lực lượng cả người phảng phất như bị rút cạn, nhanh chóng biến mất, cả người cũng trở nên mềm nhũn.

"Làm thế nào ... Làm thế nào nó có thể được!" Lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy hoảng hốt, đây là một loại sợ hãi phát sinh từ sự tình thoát khỏi sự khống chế của hắn.