Chương 126

Mông Chính còn chưa nghĩ ra nguyên hình của Liễu Thời Hoán là gì, di động của cậu liền vang lên bài hát của Liễu Thời Hoán, đây là tiếng chuông cậu đặc biệt cài đặt.

"A lô?" Mông Chính nhìn tên trên màn hình, biểu tình bất đắc dĩ đi ra ngoài nghe điện thoại.

Vừa lúc ngẩng đầu Liễu Thời Hoán thấy được một màn này, chân mày bất giác nhíu lại.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, An An lau khô rồi, đi ăn sáng nào! Cục Bột Trắng biết Liễu Thời Hoán không ăn sáng, vì vậy nhóc đành phải nhận trách nhiệm cao cả là nhắc Liễu Thời Hoán đi ăn.

"Ừm đi thôi!" Liễu Thời Hoán vỗ vỗ mông Cục Bột Trắng, đứng dậy đi vào phòng bếp tìm đồ ăn.

Mông Chính nói chuyện điện thoại xong quay lại thì Liễu Thời Hoán đã ăn xong, đối diện chỗ hắn ngồi còn đặt một chén cháo.

Chén cháo kia hẳn là Liễu Thời Hoán để dành cho cậu, trong lòng Mông Chính không khỏi trở nên ấm áp, tâm tình sốt ruột vì sự tình rối ren vì thế đã tốt hơn không ít.

"Lại đây ăn sáng đi." Liễu Thời Hoán ngẩng đầu liếc mắt một cái, nhàn nhạt nói.

"Vâng!"

"Tôi cùng An An đi tới cửa hàng thú cưng trước, các cậu đi sau nhớ khoá cửa." Lâm Hạ từ trên lầu đi xuống, bế Cục Bột Trắng lên tay thuận tiện dặn dò hai người còn chưa ăn sáng xong kia.

"Được ạ!" Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm trả lời.

"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca Mông Chính ca ca lát nữa gặp lại! Cục Bột Trắng hướng bọn họ vẫy vẫy móng vuốt.

"Đợi lát nữa gặp cục cưng nha!" Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính hướng Cục Bột Trắng vẫy vẫy tay.

"Ngao ô!" Ba ba, nhớ lấy bánh quy đó! Cục Bột Trắng cũng không quên nhắc nhở Lâm Hạ lấy bánh quy ăn ngon ngon mang theo.

"Được được." Lâm Hạ có chút chột dạ, nếu Cục Bột Trắng không nói thì anh cũng quên mất tiêu luôn rồi. Thế nên Lâm Hạ liền vòng lại đi vào phòng bếp đem bánh quy mang theo.

Ra cửa, Đường Ân Lãng đã ở trên xe chờ bọn họ. Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng ngồi vào xe, một lát liền tới cửa hàng thú cưng rồi.

"Trên đường cẩn thận nhé anh!" "Ngao ô!" Hẹn gặp lại cha!

"Ừ tối gặp lại." Đường Ân Lãng gật gật đầu, lại cùng Lâm Hạ và Cục Bột Trắng liếc mắt nhìn nhau một cái sau đó mới lưu luyến không rời lái xe đi làm.

"Ngao ô!" Ta tới rồi đây ván trượt của An An! Sau khi Đường Ân Lãng rời đi Cục Bột Trắng liền lập tức nhào tới hướng cửa hàng thú cưng, bên trong có ván trượt yêu thích của nhóc.

"Còn chưa có mở cửa nữa con!" Lâm Hạ trơ mắt nhìn Cục Bột Trắng nhào vào cửa kính, sắp đem đầu đυ.ng phải cửa thì ngừng lại kịp.

"Ngao ô!" Ba ba mau mở cửa! Cục Bột Trắng mở to mắt nhìn Lâm Hạ, vui sướиɠ phe phẩy cái đuôi.

Lâm Hạ mở cửa, Cục Bột Trắng đi thẳng tới rương đồ chơi của nhóc, kéo ra ván trượt rồi trong trong tiệm. Lâm Hạ dặn dò bé con chú ý an toàn liền đi xem mấy nhóc chó mèo trong tiệm.

Sau lần Lâm Hạ mang Cục Bột Trắng đi tới công ty của Đường Ân Lãng đã gợi lên du͙© vọиɠ nuôi thú cưng nhóm nhóm viên chức công ty. Đường Ân Lãng liền ở công ty đề xuất nhận nuôi thay vì mua bán, vì thế các viên chức đi tới cửa hàng thú cưng Vật Ngữ nhận nuôi. Trong tiệm nhóm chó mèo phải tới hơn mười con giờ chỉ còn lại vài con mà thôi.

Tiểu Hắc còn ở trong tiệm, Liễu Thời Hoán biết có người tới cửa hàng thú cưng nhận nuôi thú cưng, sợ Tiểu Hắc được người ta nhận nuôi, Lâm Hạ đành giúp hắn giữ Tiểu Hắc lại tiệm. Tuy rằng hắn đối với việc nuôi dưỡng thú cưng còn một ít lo lắng, nhưng nếu Tiểu Hắc bị người khác nhận rồi hắn sẽ rất khó chịu.

"Tiểu Hắc, ngươi khả năng sắp có chủ nhân." Lâm Hạ cho Tiểu Hắc thêm đồ ăn thức uống rồi tiện tay vuốt ve nó nói vậy.

"Gâu?"

"Chờ lát nữa hắn tới rồi ngươi sẽ nhận thức hắn." Lâm Hạ thả mồi nhử xong dưới ánh mắt nghi hoặc của Tiểu Hắc rời đi.

"Ngao ô?" Ba ba, An An ngầu chưa nè? Cục Bột Trắng điều khiển ván trượt đi tới bên người Lâm Hạ, có đại bạch hổ hướng dẫn, kĩ thuật trượt ván của nhóc càng thêm thành thạo.

"Đặc biệt ngầu." Lâm Hạ giơ ngón tay cái lên.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng nhận được lời khen như mong muốn liền vô cùng vui vẻ rời đi.

"Thật là một tiểu lão hổ hư vinh, cùng Đường Ân Lãng giống hệt nhau." Cục Bột Trắng đi rồi, Lâm Hạ trộm phun tào một câu. Lâm Hạ cảm thấy chính mình không ưa nịnh, cho nên Cục Bột Trắng như thế hẳn là học Đường Ân Lãng đi?

Mặc kệ có phải như vậy hay không, Lâm Hạ cứ nhận định thế, chính là ngạo kiều như vậy đó.

......

Liễu Thời Hoán cùng Mông Chính từ nhà tới, Liễu Thời Hoán bồi Cục Bột Trắng chơi xong sau đó liền đi xem Tiểu Hắc, hắn tính nhận nuôi Tiểu Hắc.

"Gâu gâu!" Chào nhân loại xinh đẹp! Tiểu Hắc hướng Liễu Thời Hoán vẫy đuôi.

"Tiểu Hắc ngoan!" Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm vươn tay, "Ngươi nguyện ý để ta nhận nuôi không?"

"Gâu!" Rất thích ngươi! Tiểu Hắc đem móng vuốt vươn tới đặt vào tay Liễu Thời Hoán.

"Ta coi như ngươi đồng ý." Liễu Thời Hoán cười nói, trong mắt ý cười phảng phất hóa thành thực chất ấm áp.

"Gâu?"

Ở thời điểm Lâm Hạ không biết, một cọc cường mua cường bán hình thành, lúc này Lâm Hạ đang cùng Mông Chính sửa sang lại kệ để hàng.

"Lâm ca......" Mông Chính cúi thấp đầu, một bộ muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?"

"Em nghĩ......" Mông Chính không có mặt mũi nói ra, tuy rằng cậu đã hướng Lâm Hạ nói qua vài lần, nhưng mỗi một lần đều phải có dũng khí rất lớn để nói ra.

"Em muốn ứng lương trước ngày?" Mông Chính chỉ cần như vậy, Lâm Hạ liền biết cậu muốn làm cái gì.

"Vâng......" Mông Chính mãnh liệt gật đầu, lại không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Hạ.

Quả nhiên như thế, Lâm Hạ trong lòng hiểu rõ: "Em trai em lại tìm em đòi tiền?"

"Dạ......" Mông Chính trong giọng nói tràn ngập bất đắc dĩ.

"Em muốn lấy bao nhiêu?" Lâm Hạ thở dài, "Em không nên quản việc của cậu ta như vậy nữa."

"Em đều biết......" Mông Chính cuối cùng cũng dám ngẩng đầu, nhưng cậu vẫn thực bất đắc dĩ. Đạo lý cậu đều biết, chính là không có biện pháp làm được.: "Em muốn dự chi 300, không, 200 là được."

"Lúc này học thông minh rồi, tiểu tử có tiền đồ!" Lâm Hạ mở WeChat chuyển cho cậu 200 tệ.

"Hai trăm tệ em sẽ cho nó một trăm rưỡi, dư lại 50 tệ em đi mua bánh kem ăn!" Mông Chính nhận tiền, một bên hầm hừ nói một bên chuyển tiền qua cho em trai.

"Như vậy mới đúng!" Lâm Hạ vỗ vỗ bả vai Mông Chính, trẻ nhỏ dễ dạy.

"Nó nhận tiền rồi." Mông Chính mới vừa chuyển tiền, em cậu lập tức nhận, còn gửi tin nhắn âm thanh cho Mông Chính.

"Anh, một trăm rưỡi không đủ đâu, phải 300 mới đủ!" Âm thanh thiếu niên mang theo mười phần ý vị tham lam.

Mông Chính không nhận được lời cám ơn, trong lòng mất mát đồng thời còn có một chút tức giânh: "Ta chỉ có từng đó, không thì đừng nhận nữa".

"Cuối cùng cũng quật khởi được một lần, bảo trì loại thái độ này ha!" Lâm Hạ vui mừng nói.

"Hehe!" Mông Chính ngượng ngùng gãi gãi đầu cười, cậu ban đầu muốn gửi 300 tệ, nhưng nghĩ đến chuyện mình còn phải mua bánh kem cho Liễu Thời Hoán, liền nhẫn tâm chỉ gửi đi một phần.

Bên kia cậu thiếu niên hiếm khi bị Mông Chính lạnh nhạt dọa tới rồi, lập tức gửi tin tới lấy lòng nói: "Cảm ơn anh, moah moah!"

"Haizzz!" Mông Chính nhìn thấy cái này cũng không tức giận thêm nữa, chỉ là bất đắc dĩ thở dài: "Lâm ca, em đi làm việc." Hắn thiếu Lâm Hạ tiền lương, phải nỗ lực làm việc mới được!

"Ừ đi đi." Lâm Hạ cũng theo đó bất đắc dĩ thở dài.

Mông Chính đi rồi, Liễu Thời Hoán lặng yên không một tiếng động xuất hiện, thần thần bí bí đem Lâm Hạ kéo vào phòng nghỉ.

"Cậu muốn làm gì?!" Lâm Hạ ôm lấy ngực mình, lộ ra một bộ dáng kinh ngạc không thôi, giống như Liễu Thời Hoán định làm gì với anh vậy.

"......" Liễu Thời Hoán tức khắc lộ ra biểu tình cạn lời, hắn còn lâu mới có ý nghĩ không an phận với bạn đời của anh họ.

"Nói giỡn thôi mà!" Lâm Hạ buông tay ra, ha ha cười: "Đúng rồi, cậu kéo tôi vào phòng là có chuyện gì sao?"

"Vừa rồi anh cùng Mông Chính nói em đều nghe được, em muốn biết chuyện gì xảy ra." Đây là chuyện cá nhân của Mông Chính, Liễu Thời Hoán biết cùng hắn không quan hệ, nhưng hắn chính là quản không được chính mình, vẫn muốn quan tâm Mông Chính. Loại tâm tình phức tạp này, Liễu Thời Hoán cũng nói không nên lời là chuyện gì xảy ra, sau đó hắn cho chính mình tìm một cái cớ: "Mông Chính là trợ lý của em, em quan tâm một chút không thành vấn đề đi!"

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề!" Lâm Hạ chạy nhanh lắc đầu, tỏ vẻ Liễu Thời Hoán làm cái gì cũng không có vấn đề gì. Không sai, liền tính Liễu Thời Hoán lạy ông tôi ở bụi này cũng không thành vấn đề!

"Cho nên Mông Chính cùng em trai cậu ta có chuyện gì xảy ra?" Liễu Thời Hoán trở lại chuyện chính.

"Cái này nói ra thì rất dài......"

Vương Tử Ngọc tới cửa hàng thú cưng làm việc đầu tiên, sau đó Lâm Hạ bảo cậu chàng giới thiệu mấy bạn học tới làm thêm, vì thế Mông Chính liền tới đây. Mông Chính cao to nhưng tâm tư tỉ mỉ, có thể phục vụ thanh toán, cũng có thể đảm đương chức vị bảo tiêu. Mông Chính làm được việc khiến Lâm Hạ rất vui, cậu được giữ lại cửa hàng để làm việc.

Khi đó Mông Chính cho người ta cảm giác sinh hoạt khá túng quẫn, ăn toàn đồ ăn rẻ, hơi đắt chút hắn đều không ăn. Khi biết cửa hàng thú cưng có nuôi cơm nhân viên, phản ứng của hắn làm người đau lòng. Hắn sắp xếp thời gian một cách kín kẽ, có rảnh thời gian đều dùng để đi làm thêm, rất ít tham gia hoạt động tụ hội linh tinh.

Mấy điều này Lâm Hạ đều biết nhưng chỉ yên lặng giúp đỡ hắn. Nhưng rồi dần dần Lâm Hạ phát hiện một ít vấn đề. Dựa theo lời Mông Chính nói, nhà hắn là gia đình bình thường ở nông thôn phương bắc, tuy rằng không phải đại phú đại quý, nhưng sinh hoạt cũng chẳng đến mức khó khăn, cha mẹ mỗi tháng sẽ cho hắn sinh hoạt phí.

Theo lý thuyết Mông Chính ở cửa hàng thú cưng làm thêm, một tháng cũng được vài trăm tệ, hơn nữa sinh hoạt phí của hắn hẳn là cũng đủ dùng, không cần phải để bản thân ăn mặc cần kiệm như vậy. Nhưng tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp, Mông Chính càng ngày càng thêm túng quẫn. Nghe Vương Tử Ngọc nói hắn ở trường học sinh hoạt đến đặc biệt khổ, bữa sáng màn thầu bữa tối cũng là màn thầu.

Cho đến một ngày Mông Chính mở miệng tìm Lâm Hạ muốn ứng lương, Lâm Hạ mới nhịn không được hỏi chuyện này. Ngay từ đầu Mông Chính cảm thấy mất mặt không dám nói, nhưng hắn nhìn thấy Lâm Hạ mang vẻ mặt nghiêm túc xưa nay chưa từng có mới hơi nức nở rồi kể lại. Mông Chính mang khuôn mặt của mãnh nam lại khóc đến hoa lê đái vũ như tiểu cô nương.

"Em có đứa em trai, nó luoin tìm em đòi tiền, nếu em không cho nó thì nó sống không nổi nữa......" Mông Chính có đứa em kém hắn vài tuổi, nhưng hai đứa em chẳng có sự nỗ lực giống hắn, mà là một cậu học sinh chơi bời, không có sự cầu tiến. Cậu chàng không thích học tập, giao lưu với bạn bè cũng toàn thành phần cá biệt, bọn họ thường xuyên trốn học đi chơi net, thậm chí ở tiệm net suốt đêm......

Mấy chuyện này Mông Chính đều biết, hắn cũng biết em trai đem tiền đi tiêu chỗ nào. Sinh hoạt phí cha mẹ cho không đến nửa tháng liền xài hết. Xài hết liền tìm cha mẹ đòi thêm, các loại lấy cớ các loại lý do. Cha mẹ cho hai đứa nhỏ đi học không dễ dàng, cũng sẽ không cho nó quá nhiều. Vì thế cậu em đem chủ ý đánh tới trên người Mông Chính, anh trai là học sinh ngoan, sẽ không tiêu tiền vô ích, chắc chắn sẽ có dư. Vì thế cậu ta năn nỉ Mông Chính, hắn mềm lòng liền cho em mình tiền. Sự tình một khi bắt đầu liền không có chuyện dễ dàng kết thúc, mà là lặp đi lặp lại nhiều lần.

Ngay từ đầu Mông Chính chỉ cho em mình só tiền sinh hoạt phí còn thừa, sau đó em trai hắn liền đòi đủ loại tiền, thế cho nên Mông Chính chỉ có thể từ phần tiền sinh hoạt của mình cắt khấu một ít cho em trai. Sau khi lên đại học Mông Chính cho rằng làm thêm cuộc sống sẽ khá hơn một chút, kết quả là đứa em trai tốt của hắn càng quá quắt hơn.

......

"Ngu ngốc!" Từ trước đến nay Liễu Thời Hoán có tu dưỡng cực tốt nghe xong còn nhịn không được liên tục mắng mấy câu, có thể thấy được hắn có bao nhiêu tức giận, tức giận đồng thời lại đau lòng: "Chưa thấy qua người như vậy, chính mình còn lo chưa xong còn đi quản người khác!"

。。。。。。。。

23/12/2022

Happy birthday to me!

Năm nay hứa sẽ chăm chỉ ^^~