Chương 3

Sau khi xác định chuyện ngày mai phải làm, Kỳ Bạch trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.

Trong sơn động không có dấu vết sinh hoạt của thú nhân, nhưng có những chiếc giường làm bằng cỏ khô.

Vì vậy, Kỳ Bạch phán đoán đây hẳn là ổ của một động vật nào đó, nhưng con vật đó đã lâu không quay trở lại, mùi của con vật đó ở đây đã rất yếu.

Vào thời điểm này, những ấu ể và thú nhân lớn tuổi được sắp xếp để ngủ trên cỏ khô.

Mà những đại giác thú nhân và á thú nhân trưởng thành như Kỳ Bạch ngẫu nhiên chọn một nơi để nghỉ ngơi ở bên ngoài.

Kỳ Bạch chọn một vách tường đá gần cửa động nhất, không bị mưa làm ướt, rất sạch sẽ. Cậu chỉ dùng cành cây quét sạch sỏi đá nhỏ trên mặt đất, làm một chiếc giường đơn giản.

Bởi vì cậu ở gần cửa động, cho dù bên ngoài trời đã khuya, Kỳ Bạch vẫn có thể nhìn thấy phong cảnh núi rừng bên ngoài hang, đẹp đẽ và thần bí.

Chỉ chốc lát sau, thú nhân hình sói Lang Trạch ngồi xuống bên cạnh cậu.

Sau khi Lang Trạch cứu Kỳ Bạch từ dưới gốc đại thụ lên, mấy ngày nay hai người vẫn hành động cùng nhau.

Kỳ Bạch cảm thấy mình cùng Lang Trạch có giao tình lâu dài, cho nên đối với Lang Trạch luôn có một loại cảm giác thân thiết khó hiểu.

Không biết điều này có đúng với Lang Trạch, người luôn ít nói, chỉ tỏ ra có chút thân cận với Kỳ Bạch hay không.

Kỳ Bạch nở một nụ cười, nhe ra một hàng răng trắng nhỏ: “Ngươi đã sắp xếp nhiệm vụ cho đội đi săn của mình chưa?”

Lang Trạch gật đầu, yên lặng dọn dẹp không gian xung quanh Tề Bạch.

Kỳ Bạch đã quen với thái độ của Lang Trạch, cậu biết đối phương chỉ là tính cách tương đối quái gỡ, nhưng cũng biết hắn không phải là người lạnh nhạt.

"Sáng sớm ngày mai chúng ta xuất phát. Khi nào các ngươi xuất phát?" Kỳ Bạch hỏi.

“Sớm hơn một chút.” Lang Trạch dừng một chút, có lẽ cảm thấy câu trả lời của mình quá dứng nhắc, lại bổ sung nói: “Có lẽ phải đi nơi xa hơn.”

Tề Bạch gật đầu nói: “Mưa lớn như vậy, động vật ở đây nói không chừng đã trốn đi nơi khác, các ngươi đi săn chắc khó khăn lắm. Ngày mai chúng ta sẽ hái rất nhiều rau dại và quả dại, cho nên không cần lo lắng, chúng ta ngày mai nhất định có thể ăn no.”

Lang Trạch nhìn đôi mắt sáng ngời của Kỳ Bạch, trong lòng không khỏi bị lây nhiễm, đôi mắt hơi trầm xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Giữa tiếng mưa rơi, Kỳ Bạch có giấc ngủ yên bình nhất kể từ khi xuyên qua.

Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, Kỳ Bạch phát hiện Lang Trạch bên cạnh đã biến mất, xem ra đội săn bắn quả thực đã xuất phát sớm.

Lúc này, Thố Nha tình cờ tìm được cậu: "Báo Bạch, chúng ta sắp xuất phát, ngươi hôm nay nhất định phải theo sát ta biết không?"

Nhìn thấy thái độ nghiêm túc của Kỳ Bạch, Thố Nha mỉm cười và dẫn cậu tham gia cùng những người khác.

Không phải Kỳ Bạch không làm cho người ta bớt lo, mà là thân thể hiện tại của Kỳ Bạch đã mười bảy tuổi đối với loài thú nhân có tuổi thọ hơn một trăm tuổi mà nói, chừng hai mươi tuổi mới có thể xem như trưởng thành, cho nên Tề Bạch cũng vậy. vẫn là một ấu tể á thú nhân.

Thố Nha trước khi tìm được Tề Bạch cũng đã dặn dò hết thảy những con non khác một lần, hiện giờ cho dù là đối với con non sắp trưởng thành này vẫn hết sức kiên nhẫn .

Dương La hướng dẫn bốn đội đi bốn hướng khác nhau ở cửa hang và liên tục đảm bảo rằng mọi người có thể hiểu được những ký hiệu để lại trên đường đi, dù ngay cả khi họ vô tình tách khỏi đội ngũ, vẫn có thể tìm được đường quay trở lại hang động trước khi để bốn đội đi.

Có tám người trong nhóm thu thập do Thố Nha dẫn đầu.

Ngoài Thố Nha và Kỳ Bạch, còn có hai á thú nhân trưởng thành khác và bốn thú con chưa trưởng thành.

Trong số đó có một con thú nhân nhỏ rất hoạt bát. Sau khi nghe Thố Nha gọi tên Kỳ Bạch, vô cùng vui vẻ vẫn luôn vây quanh Kỳ Bạch, sau khi hỏi Kỳ Bạch mới biết tên đứa nhóc này gọi là "Báo Tinh", năm nay chỉ mới năm tuổi.

Mặc dù cả hai đều là báo, nhưng hai người không đến từ cùng một bộ tộc và hình dạng động vật của mỗi người cũng khác nhau.

Báo Tinh là một con báo có màu sắc hoa văn rất đẹp, trong khi Kỳ Bạch lại là một con báo tuyết bạch tạng.

Thông thường, báo tuyết có những vòng màu đen phân bố không đều trên khắp cơ thể. Tuy nhiên, Kỳ Bạch, là một con báo tuyết bạch tạng toàn thân trắng như tuyết, chỉ dưới dưới ánh sáng mặt trời, bộ lông trên cơ thể cậu mới có thể hiện ra những hoa văn vòng bạc mờ nhạt.

Thế giới động vật nhỏ cạnh tranh tàn khốc, mà tộc báo luôn lấy hoa văn trên cơ thể để tự hào, cho nên nguyên thân trong bộ lạc trước kia luôn bị bắt nạt, tên cũng không phải là "Báo Bạch" mà là "Miêu Bạch", mà Miêu Bạch vẫn luôn rất tự ti.

(Báo bạch: Báo trắng ; Miêu Bạch: Mèo trắng)

Sau khi Kỳ Bạch xuyên qua đây, đã từng ở trên mặt nước cẩn thận ngắm nhìn hình thú của mình, toàn thân báo con trắng như tuyết quả gần như làm tan chảy trái tim của cậu. Cái đuôi lớn dài gần bằng cơ thể, khi không bị nước xối ướt lông cậu xù lên như một bông bồ công anh lớn vậy.

Bởi vậy, khi Kỳ Bạch thỏa mãn xoa xoa đệm thịt hồng nhạt dày cộp của mình, ngay lập tức làm điều mà Miêu Bạch vẫn luôn muốn làm nhưng lại không có dũng khí, cậu đổi tên mình thành “Báo Bạch”.

Khi giới thiệu với mọi người rằng tên mình là "Báo Bạch", sâu thẳm trong tâm trí cậu, linh hồn gần như đã hòa làm một với Kỳ Bạch, tựa hồ cũng đang sung sướиɠ mà đáp lại.

Phương hướng đoàn người Kỳ Bạch rời đi là từ hang động về phía đông.

Những năm cuối cuộc đời ở kiếp trước của Kỳ Bạch đều trải qua trong bệnh viện, tuy nhiên, vì tình trạng bệnh của Kỳ Bạch, nên phòng bệnh của cậu không được phép đặt bất kỳ loại cây nào, ngay cả hoa tươi cũng không được phép mang vào phòng bệnh.

Vì vậy, mặc dù cậu rất thích xem một số chương trình về ẩm thực và sinh tồn, nhưng bản thân cũng đã rất lâu không tiếp xúc gần gũi với thực vật.

Thố Nha tuy rằng đã làm việc trong đội hái lượm nhiều năm nhưng thật không may là bây giờ họ đã hoàn toàn rời khỏi khu vực sinh sống của bộ lạc Thố Nha, có nhiều loại cây không giống với những loài Thố Nha từng thấy. Mà mọi người đều biết, nhiều loại cây mặc dù trông giống nhau, nhưng tác dụng của chúng lại rất khác nhau, thậm chí một số còn có thể có độc, nên cô không dám lơ là một chút nào.

Thố Nha dọc trên đường đi đã rất chú ý, nhưng mà đúng như lời cô nói, nhưng mà đúng như lời nàng nói , chính nàng cũng không thể nhận biết được tất cả các loại thực vật, ngược lại, một người thú phụ khác là Điêu Lan trông có vẻ không nổi bật lại có kinh nghiệm thu thập rất phong phú, đã giúp Thố Nha giải quyết không ít khó khăn.

Thố Nha ngồi xổm xuống trước một bụi cỏ mọc khá dày

Nàng đưa tay bứt một phần lá nhỏ đưa vào miệng nhai nhẹ rồi nuốt xuống, cũng ọi những người trong đoàn lại, chỉ vào loại cỏ này nói: "Đây là rau sam, là loại cỏ mà dê trên núi đã ăn qua, thứ này chúng ta có thể ăn được, mọi người nhớ kỹ hình dạng và mùi vị của loại cỏ này nhé."

Nói rồi, nàng lại bứt thêm vài khúc ngắn, nhét vào miệng của mấy con non.

Hai tộc thú nhân trưởng thành là Thử Lâm và Điêu Lan đứng bên cạnh theo dõi động tác của Thố Nha, lúc này cả hai đều im lặng che miệng cười.

Một giây sau, sắc mặt của Kỳ Bạch nhăn nhó lại, nhưng cậu vẫn không nhổ ra, ngày hôm qua vốn dĩ đã không ăn no, hôm nay lại đói bụng leo núi hái thuốc, rốt cuộc cũng tìm được thứ gì đó nhét vào mồm, mặc dù loại cỏ này vị rất đắng, cũng đành cố nuốt xuống.

Quả nhiên, sau đó bên cạnh vang lên vài tiếng con non mếu máo nhổ nước miếng.

Thử Lâm ười phá lên

Thố Nha cũng bật cười theo: “Rau sam là thức ăn vô cùng quý giá, tuy rằng ăn sống rất đắng, nhưng sau khi luộc chín vị đắng sẽ nhạt đi nhiều. Nếu bị chảy máu, có thể nhai một ít rồi đắp vào vết thương, nó còn có tác dụng cầm máu. Ở đây có một đám rau sam, chúng ta mau hái mang về thôi nào”.

(Hình như là rau đắng)

Có mấy người nghe Thố Nha nói món này ăn được, nấu lên sẽ không có mùi vị khó chịu, đều trở nên rất nhiệt tình.

Có tiểu thú nhân trực tiếp với tay tới hái, cũng có một số người học cách sử dụng công cụ.

Như Báo Tinh, cậu ta nhặt một viên đá mỏng trên mặt đất, dùng viên đá nhẹ nhàng cắt đám cỏ.

Kỳ Bạch cũng từ trong túi da thú nhỏ của mình lấy ra một con dao xương nhỏ.

Con dao nhỏ bằng xương và chiếc túi làm từ da thú là hai tài sản duy nhất của cậu.

Chiếc túi da nhỏ có một sợi thừng chắc chắn bằng da thú ở phía trên. Khi ở dạng người, túi được đeo lỏng quanh cổ. Khi ở dạng thú, túi nằm gọn giữa lớp lông dày, trông như cậu đang đeo một chiếc khăn yếm nhỏ.

Túi da thú nhỏ vốn chứa thức ăn đã nhưng hết sạch từ lâu, trong đó có vài thanh thịt bị Kỳ Bạch nhường cho Lang Trạch.

Bây giờ thứ duy nhất còn lại trong túi là con dao xương nhỏ này.

Con dao xương dài hơn lòng bàn tay một chút, Kỳ Bạch không biết nó được làm từ xương của loài vật nào, nhưng rất cứng, gõ lên rất giống tiếng kim loại, trong suốt chặng đường Kỳ Bạch đã dùng con dao nhỏ này để cắt nhiều thứ, nhưng nó vẫn sắc bén như cũ, không hề thấy dấu vết mài mòn nào.

Vì Kỳ Bạch có dao nhỏ nên hiệu suất của cậu rất cao, chẳng mấy chốc bên chân cậu đã chất thành một đống cỏ nhỏ.

Thố Nha thấy mọi người hái được khá nhiều rồi, cũng kịp thời hô dừng, rồi mọi người lại tìm một số lá to, gói cất kỹ rau sam, bởi vì bọn không thể mang theo nhiều thức ăn nên đành phải quay lại hang động một chuyến trước.