Chương 1: Ăn chơi trác táng

“Ùng ục ùng ục——”

Từ trong bóng tối, Mạnh Tích Chiêu dần tỉnh lại.

Mắt còn chưa mở đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của một đám nữ nhân.

“Hu hu hu——”

“Lang quân, người như vậy thì nô tỳ biết làm thế nào đây……”

“Nếu lang quân có gì bất trắc, ta cũng không thiết sống nữa!”

Vốn dĩ còn đang mơ màng, vừa nghe những lời này, Mạnh Tích Chiêu phản xạ có điều kiện mở to mắt.

Tiếng động vang lên, trước giường là một đoàn nữ nhân, tất cả đều mặc trang phục cổ trang, màu sắc rực rỡ đến chói mắt.

Các nàng kinh hỉ nhìn Mạnh Tích Chiêu.

“A, tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

“Kim Châu, ngươi đúng là lợi hại nha, vừa nói cái đã đánh thức được lang quân rồi."

“Bồ Tát phù hộ, chúng ta được cứu rồi.”

Cất lời là một tiểu cô nương 15 -16 tuổi, nàng nghĩ sao nói vậy, người lớn tuổi hơn một chút đứng bên cạnh nghe vậy liền biến sắc, vội kéo tay áo nàng. Nhận ra bản thân lỡ lời, gương mặt non nớt trở lên tái nhợt, nhanh chóng cúi đầu hạ thấp cảm giác tồn tại.

Trên thực tế cũng không cần thiết làm vậy bởi vì lúc này Mạnh Tích Chiêu đã hoàn toàn đứng hình.

Cả đời cậu chưa bao giờ được nhiều tỷ tỷ xinh đẹp vây quanh như vậy, Mạnh Tích Chiêu vươn tay run rẩy chỉ vào trang sức trên đầu họ, môi mấp máy nhưng không phát ra âm thanh. Một lúc sau, cậu run rẩy chỉ vào chính mình: "Ta là lang quân?"

Nữ tử tên Kim Châu đang yếu ớt lau nước mắt, nghe vậy, mặt nàng lộ ra vẻ sợ hãi, thời điểm ngẩng đầu lên cũng không còn chút nước mắt nào: "Lang quân, ngài nói vậy là có ý gì?"

Nghĩ tới một khả năng, nàng vội vàng lấy khăn che miệng, nói với người bên cạnh: "Hỏng rồi, hỏng rồi, sợ là thế tử Ninh Viễn hầu xuống tay quá năng, lang quân bị đánh đến choáng váng rồi."

Một người khác để lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng: “Liệu lão gia và phu nhân có tha cho chúng ta không?”

Mạnh Tích Chiêu: “Ờm, lão gia và phu nhân là……”

Kim Châu là đầu não của nhóm nữ nhân này, nàng cau mày suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Xem ra không giấu được rồi, Tử Đằng, ngươi đi Đông viện mời Đại công tử tới, nhớ là phải khóc thật lớn vào."

Tử Đằng đáp lại một tiếng, xách váy lên, quay người vừa chạy vừa khóc sướt mướt đi tìm người.

Mạnh Tích Chiêu nhìn đến đây là thấy đủ rồi.

Toàn là nhân tài nha.

Chỉ có điều Tử Đằng vừa mới bước ra khỏi cửa liền sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ, ngoài cửa là một người phụ nữ đã ngoài ba mươi nhưng dung mạo được bảo dưỡng rất tốt, đang trừng mắt tức giận nhìn nàng.

Nhớ tới tin tức người hầu vừa báo, nàng không còn tâm trạng dạy dỗ đám nô bộc này nữa, phất tay đẩy Tử Đằng sang một bên, vẻ mặt đau khổ lao vào trong phòng.

Nhóm oanh oanh yến yến tự giác chia ra hai bên, nhường đường cho người phụ nữ xinh đẹp này

Nàng ngồi bên giường Mạnh Tích Chiêu, thương tiếc vuốt ve gương mặt cậu: "Nhị Lang, có khó chịu chỗ nào không?"

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Như này là sao, ai đây?

Khí chất giống mẹ, diện mạo giống chị, động tác dịu dàng giống bà.

Mạnh Tích Chiêu chỉ có thể mơ mơ hồ hồ nói: “Không sao, vẫn ổn ạ.”

Phụ nhân không tin: “Sao lại không sao, mặt trắng bệch ra rồi đây này."

Nói xong liền quay qua, giận dữ mắng một tràng: "Đám cẩu nô tài to gan lớn mật! Xảy ra chuyện mà các ngươi không nhanh chóng báo cho ta, tự mình quyết định! Đều là Nhị Lang ngày thường chiều chuộng các ngươi nên mới dưỡng ra một đám không biết kiêng nể, không có tôn ti trật tự gì cả. Người đâu, đem bán tất cả chúng nó ở phố Bách Hoa, một người cũng không được giữ lại!"

Cả đám nghe mà chết lặng, quỳ hết xuống xin tha.

Mà Mạnh Tích Chiêu nghe được cái địa danh này thì cũng ngộ ra.

Phố Bách Hoa, đây là con đường thường xuyên xuất hiện trong một cuốn tiểu thuyết cậu từng đọc, bởi vì trên phố này tất cả đều là ngói tử câu lan, người ta thường nói, là nam nhân nhất định phải đi phố Bách Hoa một lần, nếu ai không đi thì nhân sinh người đó coi như bỏ.

Nhóm cô nương còn đang xin tha, đồng thời không ngừng dùng ánh mắt rưng rưng nhìn về phía Mạnh Tích Chiêu, nhưng mà tất cả mị nhãn đều vứt cho người mù, Mạnh Tích Chiêu còn đang bận suy tư, cảnh này có vẻ quen quen.

Kim Châu ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân, cậu chỉ ngồi ngơ ngác ở đó, không giống như hồi trước sẽ đứng ra bảo vệ mình ngay, xem ra thật sự bị đánh đến ngu người rồi, nàng chỉ có thể tự tìm cách cứu mình.

“Phu nhân minh giám! Chuyện xảy ra bất ngờ quá, bọn nô tỳ quan tâm vết thương của lang quân mới cho người mời đại phu trước, bọn nô tỳ ngay lập tức đưa lang quân vào phòng ngủ, chờ ngài ấy tỉnh lại, do lo lắng quá mức mà quên cho người đi báo với phu nhân. Vẫn là tai mắt của phu nhân tinh tường, chỉ cần trong viện của lang quân có chút gió thổi cỏ lay cũng không qua được mắt ngài, bọn nô tỳ chậm chạp, cũng chỉ có thể biết hổ thẹn không bằng.

Mạnh Tích Chiêu nhìn vế phía cô nương ăn mặc đẹp nhất, không khỏi thả một cái like.

Nhìn xem cái này tài ăn nói này, mỗi câu đều là quan tâm "lang quân", trực tiếp chọc trúng lòng dạ của vị phu nhân xinh đẹp, cuối cùng còn không chút dấu vết vuốt mông ngựa một cái, ai mà đỡ nổi?

Quay đầu lại, quả nhiên, sắc mặt của phu nhân bên cạnh đã dịu hơn đôi phần, “Hừ, đó là lẽ đương nhiên, không ai quan tâm con ta bằng ta.”

Mạnh Tích Chiêu âm thầm gật đầu, được rồi, vị này chính là mẹ cậu.

Chủ đề thay đổi, phu nhân lại nói: “Nhưng, ta quan tâm con ta, cũng không phải cái cớ để các người lấy ra bao che cho sự trễ nãi của mình, ta thấy một đám các người tâm người này so với người khác còn lớn hơn, tiếp tục giữ lại, sớm muộn gì cũng sẽ gây họa cho Nhị Lang! Trương Gia Viện đâu? Nhìn bọn họ thôi là ta thấy đau đầu, còn không mau kéo hết ra ngoài! Còn ngươi ——”

Nàng chỉ vào Kim Châu, sắc mặt cô nương liền thay đổi.

“Miệng lưỡi sắc bén, tự cho là thông minh, việc hôm nay nhất định là do ngươi mà ra, kéo ra ngoài, đánh chết!”

Mạnh Tích Chiêu giật mình, lúc thì nhìn phu nhân xinh đẹp kia, lúc thì nhìn về phía Kim Châu. Cậu còn không rõ mình là ai, chẳng biết làm gì, chỉ có cảm giác quen thuộc quanh quẩn...

Kim Châu kêu lên thảm thiết: “Phu nhân tha mạng! Lang quân, lang quân cứu mạng! Việc hôm nay không liên quan đến nô tỳ, nô tỳ vẫn luôn ở trong phủ, đưa lang quân đi tìm Tang Phiền Ngữ là người khác, oan cho nô tỳ quá!"

Tang Phiền Ngữ ——

Ba chữ này giống như chiếc quạt của Thiết Phiến công chúa, lập tức thổi bay hết sương mù trong đầu Mạnh Tích Chiêu.

Cậu rốt cuộc biết mình xuyên thành ai.

Trong thế giới tiểu thuyết này có một người trùng tên, trùng họ với cậu. Một tên não tàn ăn chơi trác táng còn không sống nổi đến chương cần nạp vip để đọc.

Mạnh Tích Chiêu bất lực rớt nước mắt.

Bộ truyện này được một người bạn cùng lớp giới thiệu cho cậu, nói rằng trong đó có nhân vật tên y hệt cậu, khuyên cậu lúc nào thấy chán thì lôi ra đọc cho giải trí, cậu có đọc qua những cũng không để tâm tới nhân vật này lắm, cậu chỉ hứng thú với nội dung xuất sắc của nó thôi.

Bây giờ nhớ lại một chút, kết cục của Mạnh Tích Chiêu như nào, hình như bị đánh gãy chân, sau đó ném vào đại lao, nhận hết đủ loại tra tấn, cuối cùng Hoàng đế khoan dung, phán phạt treo cổ.

Mạnh Tích Chiêu có ấn tượng sâu sắc với vụ này, bởi vì khi nhân vật này được đem ra khỏi nhà lao, chân đã bị giòi bọ ngốn mất, trông không khác gì người lùn. Để tròng người vào cái dây trên cao, bọn cai ngục đã nghĩ rất nhiều pháp, đem người lăn lộn đến chết đi sống lại mới thành công treo lên, có thể nói chết tương đối thảm.

Hơn nữa, nếu nhớ không lầm, toàn bộ gia tộc của chủ cơ thể này đều chết rất thảm.

Người phụ nữ xinh đẹp —— cũng chính là mẹ cậu hiện tại, Mạnh phu nhân, đã mất hết kiên nhẫn, xua tay, lệnh người lôi Kim Châu đi, lúc này Mạnh Tích Chiêu mới phản ứng lại, giật mình kêu lên: "Từ từ!"

Trong mắt đám người Kim Châu hiện lên tia hy vọng, Mạnh phu nhân mặt không đổi sắc khuyên bảo cậu: "Không sao, đuổi đám này đi, về sau ta tìm cho con người tốt hơn."

Mạnh Tích Chiêu cười khổ, ngài cũng thật không hổ là thê tử của gian thần, mạng người ở ngươi trong miệng ngài sao lại không đáng một xu như vậy.

“Nương, Kim Châu nói không sai, chuyện này không thể trách bọn họ, vết thương này là do con tự chuốc lấy."

Còn không phải tự làm tự chịu sao

Cũng không phải là chính mình tìm sao, có bệnh háo sắc không sai, sai ở chỗ không biết yên thân đi lên phố dạo tìm chỗ mua vui. Mà dạo thì dạo đi, kỹ nữ chưa nhận chủ cả đống, cố tình tìm một bông hoa đã có chủ, lúc người ta đang tiếp khách liền xông lên tranh giành, bị đánh cũng đáng. Nghe nói Thế tử Ninh Viễn hầu phải vất vả suốt 3 tháng trời mới được gặp Tang Phiền Ngữ, khiến một người ăn chơi có tiếng kiên trì lâu như vậy, chỉ có thể chốt một câu chân ái, vừa mới có khởi sắc, còn chưa kịp nắm tay đã bị một tên dở hơi nhảy ra phá hoại, thật lòng mà nói, không bị đánh chết đã là may lắm rồi.

Nhưng hiển nhiên Mạnh phu nhân không nghĩ như vậy, nàng vô cùng kinh ngạc nhìn Mạnh Tích Chiêu: “Nhị Lang, con đang nói mê sảng gì vậy, ngọn nguồn mọi chuyện nương đã hỏi thăm rõ ràng, không phải chỉ là tranh một đứa kỹ nữ thôi à, có thể lọt vào mắt xanh của con chính là phúc khí của nó, hắn đã không chịu ngoan ngoãn giao người ra còn sai người hầu dùng đánh con. Con à, không cần cảm thấy mình làm sai, như thế không hợp quy củ của Mạnh gia. Chờ phụ thân con về biết chuyện, hắn dám bắt nạt con, để phụ thân con bắt nạt phụ thân hắn."

Mạnh Tích Chiêu: “......”

Làm thế nào mà ngài có thể nghiêm túc nói ra những lời như thế được vậy, ngài không thấy cái quan điểm này có vấn đề sao?!

Mạnh Tích Chiêu khϊếp sợ không nói nên lời, đúng lúc này, ngoài cửa có người tiến vào, dáng đứng như lan ngọc, miệng cười như trăng sáng, nhìn ước chừng trên dưới 20, từ đầu đến chân đều tỏa ra hơi thở văn sĩ, kiểu dáng quân tử nhẹ nhàng được nhiều người hiện đại ưa thích.

Sau đó vị công tử kia mở miệng: "Nương, nghe nói Nhị Lang bị đánh? Là người nào, có đưa qua Đại Lý Tự chưa?"

Ra là đại ca của cậu, Mạnh Tích Chiêu nhanh chóng giải thích: "Đại ca, là đệ chủ động gây sự với người ta."

Đại ca cổ quái liếc cậu một cái, “Ta biết, trước giờ đều là đệ chọc người ta trước mà, có đưa người đến Đại Lý Tự chưa? Nhớ đưa thêm tiền cho đám cai ngục, để bọn họ chăm sóc thật tốt, hành đến chết là được rồi."

Mạnh Tích Chiêu: “......”

Anh thật không hổ là con ruột của mẹ!

Đúng lúc này, ngoài cửa lại có người tiến vào, trong căn phòng toàn mỹ nhân nhưng người mới tới này vẫn nổi bật hơn một bậc, nhưng nhìn vẫn còn khá nhỏ, có lẽ còn chưa đến tuổi cập kê.

Nhìn cách trang điểm cũng biết người này tuyết đối không phải nô bộc, quả nhiên, nàng lỗ mãng hấp tấp xông tới, chẳng cần biết bên trong có ai, liền vội vội vàng nói: “Nhị ca, ta nghe nói huynh bị đánh đến hôn mê? Là đánh đến bất tỉnh hay bị dọa sợ đến bất tỉnh vậy, ta —— A, Kim Châu, Ngân Liễu, sao các ngươi đều quỳ trên mặt đất thế?”

Mạnh phu nhân tức giận trả lời: “Ta bắt chúng nó quỳ! Đám nô tỳ này không có ý tốt, Nhị Lang bị thương thành như vậy mà bọn họ vẫn muốn gạt ta. Ta đã sai Trương Gia Viện đem bán hết.

Mạnh Tích Chiêu: “……Nương, làm như vậy không ổn lắm đâu.”

Mạnh tiểu muội cau mày gật đầu, “Nhị ca nói đúng đấy ạ.”

Mạnh Tích Chiêu kinh ngạc nhìn sang, không nghĩ tới nhà này còn có người bình thường.

Ngay sau đó, Mạnh tiểu muội liền nói ra ý kiến của mình: “Loại nô tỳ không biết thân biết phận này, bán đi cũng quá nhân từ rồi. Con nghĩ cứ đánh bọn nó một trận thật đau rồi phái đi làm mấy công việc bẩn thỉu vài tháng, cuối cùng đem bán, để họ khắc cốt ghi tâm, đến nhà khá sẽ không mắc phải sai lầm như này nữa. Đỡ cho bên ngoài nói nô tỳ của Mạnh gia không có đức hạnh, nương, người thấy như vậy có được hay không?"

Mạnh Tích Chiêu: “......”

Mạnh phu nhân lắc đầu: “Hà tất phải phí công phí sức làm áo cưới cho người khác.”

Mạnh đại ca: “Thôi, trước cứ mặc kệ đó đã, ta đi Đại Lý Tự một chuyến, yêu cầu bọn họ bắt người."

Mạnh tiểu muội: “Bọn họ không bắt người lại sao? Làm ăn kiểu gì không biết.”

Ba người nói chuyện, bắt đầu thương lượng nên làm như nào, Mạnh Tích Chiêu thử khuyên họ, nhưng căn bản không ai phản ứng cậu, đám Kim Châu dưới đất cũng không dám ngẩng đầu lên, hiển nhiên hình tượng ăn chơi trác táng của cậu đã ăn sâu vào não của bọn họ, trong mắt người nhà, lời nói của cậu không có chút trọng lượng nào.

Rất nhiều lần, Mạnh Tích Chiêu muốn chen miệng vào mà không được

Cuối cùng, cậu nổi giận

“Đừng cãi nữa!!!”

Ba người họ ngừng lại, quay sang nhìn cậu.

Mạnh Tích Chiêu tức giận phồng mũi, “Chuyện này, mọi người đừng can thiệp vào! Ai quản ta, ta sẽ không để yên đâu!”

Căn phòng yên tĩnh trong giây lát.

Sau đó, ba người đồng thời thở dài.

“Được rồi, nương / đại ca / tiểu muội không nói nữa.”

Sau đó, người thì lắc đầu, người thì mang theo vẻ thất vọng rời đi, ngay cả Mạnh phụ nhân cũng không thèm liếc đám Kim Châu lấy một cái.

……

Mạnh Tích Chiêu kinh ngạc.

Xem ra, cái mác ăn chơi tác táng nãy cũng không phải không có chỗ tốt.