Chương 14: Chuyện xưa (1)

Khi Mạnh Tích Chiêu xông tới Hoàng Thành Tư, Chiêm Bất Hưu đang bị một đám người ấn xuống đất quỳ trước mặt một tên thái giám trắng nõn, đôi mắt tràn đầy ác ý cong lên: "Vẫn không phục? Đánh hắn tới bao giờ chịu nhận tội thì thôi."

Tên thái giám chậm rãi cất lên chất giọng nhu hoà như nữ nhân nhưng ý tứ trong lời nói lại trái ngược hoàn toàn.

Cả người Chiêm Bất Hưu bị đè chặt, đầu bị ấn mạnh xuống nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm kẻ trước mặt, như muốn ghim sâu hình ảnh này vào tận xương tủy.

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Không cần nghi ngờ gì nữa, chờ Chiêm Bất Hưu nhớ rõ tên Thái Giám này, người tiếp theo hắn ghi thù chính là Lý Hoài và cậu.

Cậu giận dữ quát lên: "Không được đánh!"

Thái giám ngẩng muốn nhìn là kẻ nào to gán dám quấy rầy mình, đến khi thấy rõ Mạnh Tích Chiêu thì có hơi chần chờ, chỉ cảm thấy cậu quen mắt nhưng không nhớ rõ là ai.

Đến khi Lý Hoài đi phía sau Mạnh Tích Chiêu lọt vào mắt gã, thái giám mới nhận ra.

Đây không phải là Mạnh Nhị công tử sao! Mà sao trên đầu không cài trâm hoa nữa rồi, làm gã suýt chút nữa nhận không ra.

Trong nháy máy gã liền bày ra gương mặt tươi cười, khom lưng uốn gối chậm chạp chạy qua: "Nhị công tử sao lại rảnh rỗi ghé qua thế này, tiểu nhân đang giúp ngài giáo huấn thằng nhóc này đây."

Mạnh Tích Chiêu: Ta mà không tới về sau người bị giáo huấn chính là ta có biết không.

Cậu chỉ vào Chiêm Bất Hưu: "Chuyện đó chỉ là hiểu lầm, thả hắn ra đi."

Thái giám sửng sốt một chút, “Hiểu lầm? Không phải hắn đã đánh ngài sao?"

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Cậu sâu kín liếc Lý Hoài một cái, sau đó hít sâu một hơi: "Ngươi nhìn ta có giống bị đánh không, ta đã nói là hiểu lầm rồi, mau thả người."

Thái giám không muốn, gã làm việc ở Hoàng Thành Tư ngày thường thích nhất là tra tấn mấy loại thiếu niên trẻ khoẻ dồi dào như Chiêm Bất Hưu, xương càng cứng gã càng thích gặm.

Thấy gã lộ vẻ khó xử, Mạnh Tích liền biết hắn suy nghĩ cái gì, không có cách nào, thế đạo chính là như vậy, nói nhẹ không ai nghe, phải dùng thân phận đàn áp mới chịu.

Cũng tốt, dù sao cậu hiện tại có thể thuần thục diễn vai một tên ăn chơi trác táng.

Cậu đập bàn một cái bộp, khiến khay mức trên bàn bắn ra tung toé, Mạnh Tích Chiêu nổi trận lôi đình: "Ta nói ngươi không nghe vậy có cần gọi cha ta tới giải quyết không?!"

Thái giám: “……”

Ôi ôi, chuyện nhỏ như con thỏ này, không cần kinh động đến Mạnh Tham Chính.

Gã không dám không thả, Chiêm Bất Hưu bò dậy từ trên mặt đất, không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm tên thái giám cay nghiệt kia, trầm mặc xoay người rời đi cùng Mạnh Tích Chiêu.

Tên thái giám khinh thường cười lạnh, cảm thấy bản thân đã nhìn nhầm, tên nhãi này một chút tâm huyết cũng không có, mỗi Mạnh Tích Chiêu là yên lặng dịch sang bên cạnh một bước.

Cái này người ta gọi là quân tử trả thù 10 năm chưa muộn đó... Hiện tại hắn nhẫn nhịn nhưng sau này hắn sẽ mang tới đau khổ cho bọn họ gấp trăm gấp ngàn lần.

Lý Hoài không phục nhìn Chiêm Bất Hưu, chả hiểu tên này có cái gì đặc biệt mà biểu đệ nhà mình lại gấp gáp tới đây cứu hắn như vậy

Ra khỏi Hoàng Thành Tư, Lý Hoài vẫn còn đang nghĩ cách ra oai phủ đầu Chiêm Bất Hưu, cho tên kia biết thả hắn ra không có nghĩa là buông tha cho hắn, ai ngờ Mạnh Tích Chiêu xoay người mang theo Chiêm Bất Hưu lên xe ngựa, sau đó lệnh cho xa phu lên đường, Lý bị bỏ lại đứng chết lặng tại chỗ, thẳng đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng xe ngựa, Lý Hoài mới hoàn hồn.

......Ê.

Ta còn chưa lên xe mà?!



Vì Mạnh Tích Chiêu không biết đường tới Hoàng Thành Tư nên nhờ Lý Hoài là đưa cậu tới đây, giờ nhiệm vụ hoàn thành, Mạnh Tích Chiêu không muốn nhìn thấy gương mặt khiến mình suy sụp kia nữa.

Xe ngựa lộc cộc đi về phía trước, Mạnh Tích Chiêu quay sang Chiêm Bất Hưu: "Chuyện này này ta không hề biết."

Xe ngựa rất rộng nhưng Chiêm Bất Hưu lại chọn ngồi ở chỗ cách xa Mạnh Tích Chiêu nhất, ngước khuôn mặt không có tí cảm xúc nào lên: "Ừ."

Mạnh Tích Chiêu: “……”

Nếu không phải cậu từng đọc qua, biết nam chính là người tính cách ngay thẳng, thành thật, khinh thường dối trá, cậu sẽ cho rằng hắn Chiêm Bất Hưu âm thầm ghi thù cậu, chờ sau này tính sổ cả thể.

Trong lúc nhất thời không biết nói gì thêm, Mạnh Tích Chiêu lẳng lặng nhìn ra ngoài xe ngựa, thuận tiện nhớ lại cốt truyện.

Đột nhiên, Chiêm Bất Hưu nói: “Ba ngày trước, muội muội ta đi chùa Kê Minh thắp đèn Trường Minh cho cha nương, lúc xuống núi mạng che của mũ bị gió thổi bay, có một nam tử trẻ tuổi đầu cài hoa sen nhìn con bé hồi lâu."