Chương 16: Trường tiên (1)

Thiết lập của Tang Phiền Ngữ được đích thân Mạnh Tích Chiêu ra tay thêu dệt lên.

Thân phận hành đầu mang tới cho nàng nhiều thuận lợi nhưng cũng là điểm yếu chí mạng của nàng.

Người có thể vung tiền như rác vì hành đầu có rất nhiều, nhưng để tìm một người thật tâm yêu nàng đến chết đi sống lại thì phải gọi là hiếm trong hiếm.

Nam nhân cũng là con người có IQ ở mức tiêu chuẩn. Họ phân biệt rõ ràng giữa những người phụ nữ thích hợp để lấy về nhà và những người phụ nữ ngầu nhiên vui chơi qua đường để giải toả căng thẳng.

Câu nói hí tử vô tình, biểu tử vô nghĩa* từ đâu mà có? Chính là do bị những lời ong tiếng mật lừa gạt quá nhiều, họ chỉ có thể gồng lấy tầm hồn đã chịu nhiều tổn thương mà bày ra dáng vẻ tàn nhẫn của bản thân.

*Con hát vô tình, kỹ nữ vô nghĩa

Sự thật là thế nhưng không ai thích nghe sự thật cả, thậm chí còn sinh ra tâm lý ngược, càng là người tuyệt tình thì bọn họ càng muốn thấy người đó chìm sâu trong một chữ tình.

Vì thế tài nữ si tình Tang Phiền Ngữ được lúc xuất hiện.

Muốn thấy người ta có tình có nghĩa? Được, ta liền sáng tạo ra một nhân vật, nàng không chỉ có tình có nghĩa mà còn biết tri ân báo đáp, tài hoa hơn người, không màng danh lợi. Ngay cả việc trở thành hành đầu cũng là do dòng đời đưa đẩy.

Khụ, tuy rằng mọi người đều có đam mê nuôi hồng nhan tri kỷ nhưng thân phận hành đầu này, lên không được mặt bàn, nói trắng ra các nàng cũng là lấy sắc thờ người. Cho nên Mạnh Tích Chiêu tạo cho Tang Phiền Ngữ một quá khứ tuổi nhỏ bị lừa bán, lại còn vô thức để lại một câu ẩn ý, nàng vẫn mơ hồ nhớ mùi hương của mực của sách ở nhà, ám chỉ nàng nguyên bản cũng là tiểu nương tử xuất thân dòng dõi thư hương.

Xuất thân không thấp, còn có thể là rất cao quý, thân phụ tài hoa lại chỉ có thể lưu lạc ở phố Bách Hoa. Đến người hiện đại nghe câu chuyện của nàng còn thấy đau lòng chứ đừng nói đến người cổ đại. Mặc kệ là nam hay nữ, chỉ cần trên người có ít địa vị, 90% đều gặp phải tình cảnh có tài nhưng không gặp thời, đồng bệnh tương liên là thứ có thể kéo hai trái tim sát lại gần nhau, Tang Phiền Ngữ đã hấp dẫn được ánh mắt của bọn họ. Kế tiếp là làm phong phú thiết lập của nàng.

Kiên cường, thông tuệ, quên mình vì người, có dũng khí được ăn cả ngã về không. Tuy là không phủ hợp với gu thẩm mỹ thích sự nhu nhược của đa số mọi người nhưng làm sao cưỡng nổi sự mới mẻ này được. Huống hồ nàng hiện tại còn đang bệnh, thoạt nhìn không phải rất yếu đuối sao.

Lý do tại sao phải tạo ra nhân vật thư sinh như vậy chính là để đánh vào thói hư tật xấu của con người. Nam nhân ưa chinh phục, nữ nhân thích cứu vớt. Nhìn chung thì hai loại hình này giống nhau đều cần dựa vào bản lĩnh để chiếm được du͙© vọиɠ của một người.

Càng là người đã có ánh trăng sáng trong lòng, bọn họ càng muốn chiếm được vị trí đặc biệt kia, ước có thể di dời sự chú ý của Tang Phiền Ngữ lên mình. Không tránh khỏi có những người thích sự thuần khiết mà chùn bước, nhưng đừng quên vị thư sinh kia chưa từng phát triển tình yêu nam nữ với Tang Phiền Ngữ.

Chuyện này sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, phảng phất như Tang Phiền Ngữ vẫn là một thân trong trắng. Bọn họ sẽ cảm thấy mình vẫn còn cơ hội xuống tay.

......

Lo sợ có người để ý điều tra, Mạnh Tích Chiêu liền cho thư sinh cùng mụ mụ "chết bất đắc kỳ tử", chết bất đắc kỳ tử, muốn tra cũng chẳng ra được chi tiết gì về Tang Phiền Ngữ

Tất nhiên, chuyện xưa vẫn là chuyện xưa, nếu ai đó chịu khó cân nhắc một chút, cẩn thận nghiên cứu sẽ thấy được chỗ không đúng. Chẳng qua cũng là chuyện của sau này, nếu kế hoạch của cậu thành công có, người dám điều tra chưa chắc đã dám nói.

Hôm nay Mạnh Tích Chiêu tới là để xem tiến độ, thuận tiện nhắc nàng có thể "nhu nhược" ra cửa, ngắm hoa đào, cho cá vàng ăn một chút.

Nhưng không được tiếp khách, chờ thêm mấy ngày nữa tửu lâu của cậu khai trương, nàng mới có thể chậm rãi khoẻ lên.

Tang Phiền Ngữ quả thực rất gấp, chuyện xưa mà Mạnh Tích Chiêu biên soạn có sức hấp dẫn rất lớn trong giới văn nhân, họ không chỉ chú ý tới Tang Phiền Ngữ mà còn yêu thích nhân vật thư sinh. Nếu thư sinh có tồn tại, kêu bọn họ chia sẻ Tang Phiền Ngữ với y có khi bọn họ không chỉ nguyện ý mà còn đi khoe chuyện này khắp nơi mất.

Đại Tề phồn hoa, văn nhân cũng rất có tiền, mỗi tấm bái thϊếp* trong mắt Tang Phiền Ngữ đều là bạc trắng. Nhìn bái thϊếp bỏ đi chất thành đống, Tang Phiền Ngữ sắp đau lòng đến ngã bệnh thật rồi.

* Bái thϊếp: tấm thϊếp dùng để thông báo đến thăm ai đó

Nhưng Mạnh Tích Chiêu rất kiên định, Tang Phiền Ngữ cũng rõ cục diện hôm nay là một tay cậu dựng lên, chỉ có thể ép kích động trong lòng, thở dài nói: "Nhị công tử vẫn không muốn kể cho nô gia nghe về chủ nhân của câu nói kia sao."

Mạnh Tích Chiêu nhìn nàng có chút thẫn thờ.

Tuyệt tác thi ca được lưu truyền bên ngoài, quả thật là Tang Phiền Ngữ viết. Chỉ là nàng căn bản chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, không có cách nào viết ra những câu chữ động lòng người. Mạnh Tích Chiêu thấy không ổn mới nhẩm mấy câu danh tác của Tô Thức*, để nàng cảm nhận một chút tâm trạng của nhân gia rồi viết ra câu từ của riêng mình

*Tô Thức: (giản thể: 苏轼; phồn thể: 蘇軾; bính âm: Sū Shì, 8 tháng 1, 1037–24 tháng 8, 1101), tự Tử Chiêm (子瞻), một tự khác là Hòa Trọng (和仲), hiệu Đông Pha cư sĩ (東坡居士) nên còn gọi là Tô Đông Pha, là Nhà văn, nhà thơ nổi tiếng Trung Quốc thời Tống. Ông được mệnh danh là một trong Bát đại gia Đường Tống.

Nàng rơm rớm nước mắt: "Thế nhân chỉ biết ta là Tang Phiền Ngữ trong chuyện xưa, nào biết ta đang thả con tép bắt con tôm. *Thập niên sinh tử lưỡng mang mang, bất tư lượng, tự nan vong (Dịch: Mười năm sinh tử cách đôi đường, không muốn nhớ, lại chẳng quên). Những câu từ này vừa ra đã định sẵn phải vang danh khắp thiên hạ, nhưng thật kỳ lạ là chẳng ai biết tới. Nếu không phải Nhị công tử tuổi còn nhỏ thì nô gia đã nghĩ là do ngài ngâm rồi."

*Trích đoạn trong "Giang Thành Tử" hoặc "Giang Thần Tử" của Tô Đông Pha. Tô Thức năm 19 tuổi lấy người vợ đầu tiên là bà Vương Phất. Bà mất năm 27 tuổi ở Tứ Xuyên. Mười năm sau lúc đang làm quan ở Sơn Đông, Tô Thức nằm mơ thấy người vợ xưa. Ông tỉnh dậy làm bài từ này để tế vợ.

Mạnh Tích Chiêu: "......"

Chắc ngươi không biết ta đọc cái thực đơn còn khó khăn :))))

Cảm giác nếu cậu không đưa ra một cái tên, Tang Phiền ngữ sẽ không bỏ qua, Mạnh Tích Chiêu đành nói: "Những lời ấy là của một vị họ Tô, tiếc là Tô tướng công đã không còn ở nhân gian này rồi."

Tang Phiền Ngữ nghe xong, ai thán một câu.

Mạnh Tích Chiêu yên lặng uống trà.

Cậu cũng không nói dối không còn ở nhân gian này nhưng tồn tại ở nhân gian khác, phải hiểu về thế giới song song mới nắm bắt được ẩn ý của cậu. (⁠.⁠ ⁠❛⁠ ⁠ᴗ⁠ ⁠❛⁠.⁠)

......

Editor nè: Chiếm sóng truyện một xíu hehe... Đầu tiên xin gửi lời cảm ơn tới tất cả mọi người đã yêu thích, ủng hộ cũng như đánh giá 5 sao cho mình (⁠灬⁠º⁠‿⁠º⁠灬⁠)⁠♡

Mình không biết tiếng Trung nên không dám đảm bảo sát nghĩa 100% nhưng mình sẽ cố làm sao cho dễ hiểu nhất. Bản edit có thể sẽ bị lỗi diễn đạt, câu cú lủng củng, hay sai chính tả thì mong mọi người giơ cao đánh khẽ, góp ý hoan hỉ. Sau khi edit full mình sẽ tổng hợp để sửa lại (hoặc khi mình tìm đc beta của cuộc đời)

Tốc độ ra truyện thì có thể cố định 1 ngày 1 chương (hôm nào lười thì 1/2 chương ♪⁠~⁠(⁠´⁠ε⁠`⁠ ⁠))