Chương 17: Trường tiên (2)

Sau khi bước ra khỏi nơi của Tang Phiền Ngữ, Mạnh Tích Chiêu đến cửa hàng đang được sửa sang ở phố Bách Hoa.

Khi Mạnh Tích Chiêu nói muốn kinh doanh, bố mẹ cậu có vẻ không ủng hộ lắm nhưng cùng ngày đó đã cho tú bà cùng đám người làm cũ nghỉ. Tú bà khóc đến thảm thương, la lối om sòm, nhận được một khoản tiền bồi thường lớn mới vui vẻ mang các cô nương tự khởi nghiệp ở ngay góc nghiêng đối diện bọn họ.

Lúc Mạnh Tích Chiêu tới đây, Kim Châu đang tay trái cầm bàn tính, tay phải cầm tẩu thuốc trông bộ dáng bệ nghễ còn giống lão bản nương hơn tú bà nào đó ở đối diện.

Thấy Mạnh Tích Chiêu nàng nhanh chóng buông tẩu thuốc xuống, bước tới đón: “Lang quân, sao ngại lại tới đây, bên trong vẫn còn bừa lắm.”

Mạnh Tích Chiêu hỏi: “Trong năm ngày có thể mở cửa được không?”

Kim Châu cười đáp: “Ba ngày thì không chắc nhưng năm ngày thì có thể ạ.”

Cậu hài lòng gật đầu: “Tốt lắm, ta rất thích dáng vẻ tự tin này của ngươi.”

Kim Châu: “......”

Lang quân tuy rằng thông minh hơn trước kia nhưng cái tật xấu càn rõ này một chút cũng không sửa được.

Đưa Mạnh Tích Chiêu vào trong kiểm tra tiến độ, chờ xung quanh không có ai, Kim Chậu đột nhiên hạ giọng: “Lang quân, chúng ta có cần phải thỉnh một vị trường tiên tới không?”

Trường tiên chính là xà (rắn), bởi vì đương kim Thánh thượng đam mê dưỡng xà. Thêm vào đó vì mê tín ông ta không cho bá tánh gọi là xà mà phải tôn kính kêu là trường tiên.

Dân gian không quá thích ứng, dù sao thì con vật này 10 năm trước người ta còn gọi là trường trùng.

Trong Ngự hoa viên có một con mãng xã khổng lồ do chính Hoàng Đế nuôi dưỡng. Vì để lấy lòng Hoàng đế, cũng tỏ vẻ cho sự trung thành nghe theo mọi mệnh lệnh của Người, nhiều quan viên trong nhà đều nuôi xà. Những chùa miếu, tửu lâu địa vị tương đối cao cũng học theo. Hiện tại xà không chỉ tượng trưng cho phẩm vị mà còn tượng trưng cho địa vị. Trong nhà không nuôi xà chứng tỏ không thuộc hàng quyền quý, thậm chí còn bị quan lại khinh thường.

Mạnh gia không nuôi là bởi vì Mạnh phu nhân rất sợ con vật kia nhưng nhà bọn họ có một pho tượng thạch xà, còn có vật trang trí bàn bằng ngọc hình xà, toàn bộ đều đặt ở tiền viện, nơi mà Mạnh phu nhân ít khi để ý tới.

Mạnh Tích Chiêu gật đầu với Kim Châu: “Đương nhiên cần rồi, như vậy đi, thỉnh hai cái, khụ, hai vị trường tiên qua đây.”

Kim Châu đáp một tiếng, ở phủ Ứng Thiên không thiếu chỗ bán xà, một số loại đẹp còn đắt đến líu lưỡi. Thời Đường gọi là bắt xà tới Đại Tề lại thành thỉnh (mời) xà. Bao nhiêu gia đình mời xa về, kết quả là nuôi không nổi.

Xà phải có nhà riêng, mà không thể để chỗ đi vệ sinh trong nhà đấy, bằng không chính là bất kính. Xà ăn thịt tươi, mỗi ngày đều phải mang những món mới mẻ. Trong nhà cũng không thể trống không, phải có cây cối, có nước, đủ loại kiểu dáng trang trí. Một năm nọ, hoàng đế nảy sinh ý tưởng muốn đến thăm nhà các đại thần xem bọn họ nuôi trường tiên thế nào, kể cả là những người chăm dưỡng rất tốt không sợ bị kiểm tra cũng quỳ xuống thân kêu hổ thẹn không bằng người.

......

Mạnh Tích Chiêu không tính làm bằng mấy chất liệu vàng bạc ngọc hoa lệ kia, cậu cảm thấy nguyên bản mới tốt. Mấy thứ xa hoa hoàng đế đã thấy nhiều rồi, cậu có phô trương lãng phí cũng không bằng đám người tham quan kia. Cho nên phải làm cái gì đặc biệt một chút.

Ngoắc tay ngoắc tay với Kim Châu: “Ngươi đi tìm 2 vị thanh xà, bạch xà nào trông xinh đẹp 1 tý, không cần hoa văn nhưng không được quá nhỏ.”

Kim Châu: “???”

Không có hoa văn? Đơn giản như vậy, nhưng mọi người chỉ thích ngắm hoa văn thôi mà?

*

Mạnh Tích Chiêu rất tin tưởng với năng lực làm việc của Kim Châu, rời khỏi phố Bách Hoa. Bước ra xng lại chuyển hướng, không về nhà mà đi vào một ngõ nhỏ phụ cận phố Bách Hoa. Ngươi hôm nay đi theo Mạnh Tích Chiêu là Tử Đằng, cô nương này không có năng lực quản lý cường đại như Kim Châu, cũng không có khả năng chấp hàng cao như Ngân Liễu. Nhưng nàng có ưu thế là đặc biệt nghe lời, vô tri kêu gì làm đấy, không chỉ không hỏi nhiều còn đặc biệt tự giác không nghĩ lung tung chuyện của chủ tử.

Giống như hiện tại bọn họ đi đến ngõ Tống Tử, vẻ mặt của Tử Đằng vẫn bình tĩnh, cho dù nàng nhận ra nơi này cũng biết mục đích của những người tới đây nhưng nàng cũng không có suy nghĩ gì.

Sự bình tĩnh của nàng khiến Mạnh Tích Chiêu không bị áp lực, lục tìm theo ký ức giữa một đống nhà dân, nhìn kỹ chi tiết trên cửa, xác định chính là căn nhà này, cậu mới gõ cửa.

Mạnh Tích Chiêu đứng chờ ngoài cửa, một tiếng bước chân cũng không nghe thấy nhưng đột nhiên cửa lại bật mở.

Gã sai vặt lần trước xuất hiện, thấy là Mạnh Tích Chiêu thì lập tức cảnh giác: “Chuyện gì?”

Mạnh Tích Chiêu yên lặng nâng tay áo, rút ra một phong thư.

Cậu không dám chậm trễ, dù người này ăn mặc như sai vặt nhưng ai biết hắn có phải quan ngũ phẩm nào đó của Đông cung hay không. Mạnh Tích Chiêu nghĩ tốt hơn nên cẩn thận.

Cậu cầm phong thư chân thành nói: “Làm phiền tiểu ca đưa tới cho chủ nhân của ngươi.”

Gã sai vặt nhìn độ dày của phong thư một chút, sau đó nói: “Chủ nhân của của ta không thưởng ở đây, cho dù có tới cũng chưa chắc đã xem.”

Mạnh Tích Chiêu: “Không sao, chỉ cần tiểu ca đưa tận tay cho ngài ấy là được.”

Tuy Mạnh Tích Chiêu là con của Mạnh Cựu Ngọc, suýt chút nữa còn làm hỏng chuyện của chủ tử nhà gã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thấy người ta cũng có ý tốt, gã sai vặt dừng một chút, cảm nhận với Mạnh Tích Chiêu cũng tốt hơn một chút: “Được, mời công tử trở về.”

Mạnh Tích Chiêu xoay người rời đi, thấy bóng dáng cậu biến mất khỏi ngõ nhỏ, gã sai vặt mới đóng cửa lại.

Đêm đó, phong thư này đã được đặt ở trên bàn của Thôi Dã.

Sau khi rửa tay, thay thường phục màu đỏ của Thái Tử, hắn cau mày nhìn về phía phong thư có vẽ hình hoa mai.

Thị vệ Úc đô đầu, Úc Phù Lam lên tiếng nhắc nhở: “Điện hạ, đây là của Mạnh Tích Chiêu từ ngoài cung đưa tới.”

Vừa nghe những lời này, bàn tay đang đưa bức thư tới gần ngọn nến dừng lại một chút, rồi thu tay về.

Úc Phù Lam: “......”

Thôi Dã mở thư, thấy bên trong được viết bằng một loại chữ viết khác, trông rất lộn xộn và gập ghềnh như người mới học vỡ lòng.

Xem ra, cậu ta thật sự không biết chữ.

Thôi Dã hơi mỉm cười, chợt ngồi xuống đọc một cách cẩn thận.

Ha, hoá ra là muốn mời hắn ra ngoài chơi......