Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bạo Vương Liệt Phi

» Tác Giả: Ngạn Thiến
» Tình Trạng: Hoàn Thành
» Đánh Giá: 7.6 / 10 ⭐
» Tổng Cộng: 5 Bình chọn
Thể loại: Vương gia – Vương phi, ngược thân, ngược luyến tàn tâm


Nàng, tuy cơ thể yếu đuối, mong manh nhưng lại thanh khiết, thông minh. Vì thành toàn cho người hữu tình mà thay người đó gả cho một nam nhân, theo truyền thuyết là kẻ bất khả chiến bại, gϊếŧ người không chớp mắt, tàn bạo vô tình khiến cho người ta vừa mới nghe qua đã sợ mất mật — U Linh Vương.

Nàng không hiểu tại sao phải gánh chịu hết tất cả nhục nhã này, từ tiến cung nghiệm thân (xem có còn trinh tiết không) cho đến bị vũ nhục trước mặt mọi người, rồi bị vứt bỏ ở lãnh cung, nhận hết đủ loại hình tra tấn sỉ nhục, mà nàng lại không biết bản thân đã làm sai chuyện gì? Nhưng nàng vẫn kiên cường sống sót, đơn giản là nàng không thể chết được…

‘Vân Yên, ngươi không cần dùng ánh mắt vô tội này nhìn ta, như vậy sẽ chỉ càng làm cho ta thêm ghê tởm, lẽ ra ta nên móc hai mắt của ngươi.’ Hắn dùng tay bóp chặt lấy cằm nàng, khóe môi gợi lên một nụ cười lãnh khốc, tàn nhẫn.

‘Được.’ Nàng không hề tỏ vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm hắn, nói: ‘Nhưng hãy cho ta biết lý do, lý do khiến ngươi oán hận ta.’

‘Bốp.’ Hắn tát nàng một cái, hung hăng tiến về phía trước, lấy tay dùng sức bóp lấy yết hầu của nàng, ánh mắt bắn ra tia nhìn như muốn cắn nuốt người khác ‘Còn muốn tiếp tục giả vờ vô tội trước mặt ta sao?’

“Ta vốn vô tội, cực kỳ vô tội.” Khóe miệng dính máu của nàng lộ ra một nụ cười châm chọc, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống một bên…
Quyển 1 - Chương 1: U linh vương
Biên giới hoang vắng chỉ có tiếng xào xạc do gió lạnh thổi qua…

Tại nơi hẻo lánh, thê lương ấy đã xảy ra một cảnh tượng đặc biệt…

Trên mặt đất bằng phẳng liên tục phập phồng tiếng bước chân, những người quen thuộc với vùng đất nơi này đều biết nơi đây chôn vùi rất nhiều nhiệt huyết và sinh mạng của biết bao nhiêu binh sĩ, xung quanh vùng đất không có lấy một cành cây ngọn cỏ nhưng lại nở một loài hoa trông vô cùng quái dị, nhìn xa xa giống như một tấm thảm trải đầy máu chỉ dẫn linh hồn của những người chết trận đi về hướng âm u địa ngục, cái loại cảm giác này làm cho người ta không rét mà run.

Nơi đó dân chúng đều gọi là nó hoa người chết bởi vì nó đơn độc bên cạnh các phần mộ, nhưng ở miền cự lạc nó có tên nghe rất hay rất kiêu, gọi là hoa Châu Sa nhưng người bản địa còn gọi một cái tên vang dội là hoa U Linh.

Chuyện xưa kể rằng, hắn chính là người khiến kẻ khác nghe thấy tiếng đã sợ mất mật — U Linh Vương.

Khói thuốc súng cuồn cuộn, tiếng trống trận vang lên như sấm, đao kiếm lóe sáng, tư thế hùng hồn, tường đổ máu rơi, thi thể nằm chồng chất khắp nơi, máu chảy thành sông.

Chiến trường trước mắt thật tàn khốc và đẫm máu.

‘Gϊếŧ.’ Trong tiếng la ‘gϊếŧ’, ánh mắt binh lính hằn tia máu, cả người đều dính máu, ngay cả bọn họ cũng không phân biệt được đó là máu của bản thân hay máu của kẻ thù.

Ở trên chiến trường này, không phải ngươi chết thì là ta chết, cho nên mỗi người đều phải dốc hết toàn lực để ứng phó, ai cũng hy vọng có thể giữ lại tính mạng của mình.

‘Tiến lên.’ Tiếng la rung trời, giọng nói chém gϊếŧ đã bao phủ tất cả mọi nơi, đao kiếm trường thương không ngừng được giơ lên…

Tại đây có một tướng quân cưỡi trên chiến mã, đội mũ sắt, mặc áo giáp, lộ ra chòm râu đã hoa râm, nhưng điểm đặc biệt nhất, hấp dẫn sự chú ý của người khác chính là vị lão tướng này tuy tuổi đã cao nhưng thân thủ và đao pháp vô cùng linh hoạt, hung ác không hề thua kém người trẻ tuổi.

Một người nam nhân toàn thân áo trắng, cầm trong tay một thanh bảo kiếm chói lọi, trên mặt lại đeo một cái mặt nạ màu trắng, phía trên mặt nạ có một đóa hoa màu đỏ được dùng máu vẽ nên, mọi người đều nhận ra đóa hoa ấy chính là hoa U Linh.

Sau khi giao đấu mấy chục hiệp, lão tướng quân dường như đã có chút lực bất tòng tâm, xuất chiêu có phần hơi chậm chạp, hơi thở mệt nhọc đứt quãng.

‘Cha, người thế nào rồi?‘ Vị phó tướng trẻ tuổi đứng ở bên cạnh, vẻ mặt có chút lo lắng, nhìn ông hỏi.

‘Dương Nhi, tập trung ứng chiến, không cần lo cho ta.’ Lão tướng quân bình tĩnh ra lệnh, ông biết trên chiến trường chỉ cần một khắc sơ suất cũng sẽ mất mạng.

‘Tiểu tử, muốn đi hỗ trợ sao? Trước tiên hãy bước qua xác của ta.’ Một người nam nhân trung niên cười lớn, xuống tay không chút lưu tình.

Nam nhân mang mặc nạ đột nhiên dừng tay, ánh mắt lạnh lùng sắc bén khiến người ta sợ hãi bắn về phía ông:

‘Vân Hổ, bổn vương luôn luôn kính trọng thái độ làm người của ngươi, nếu ngươi chấp nhận đầu hàng, thề chết trung thành với bổn vương, bổn vương có thể tha cho ngươi một con đường sống.’

‘Ha ha ha ha.’ Vân Hổ lão tướng quân đột nhiên cười ha hả

‘Dù có chết trên sa trường ta vẫn mỉm cười, xưa nay chinh chiến có được mấy người trở về, hôm nay đã đến đây rồi thì ta cũng không nghĩ sẽ còn sống trở về.

U Linh Vương, ta nói cho ngươi biết, ta sinh ra là người của Đại Vân thì chết cũng là ma của Đại Vân.’

‘Nếu ngươi đã khăng khăng không tỉnh ngộ như vậy thì đừng trách bổn vương.’Ánh mắt U Linh Vương đột nhiên trở nên lạnh lẽo giống như hàn băng ngàn năm, chỉ cần hắn liếc mắt một cái đã khiến cho trong lòng người ta cảm thấy sợ hãi, luồng hàn ý kia từ từ tích lại trên bảo kiếm sáng chói của hắn.

🎲 Có Thể Bạn Thích?