Chương 15: Bóng đen lặng lẽ đột kích (2)

Sau khi ra khỏi phòng hiệu trưởng, Tạ Chi Dao đi dạo quanh trường. Đã mười năm rồi cô không đến đây. Cả trường đã thay đổi rất nhiều, thực sự khác hẳn trước đây.

Mặc dù đã được tu sửa rất nhiều nhưng trận pháp vẫn chưa bị phá hủy nên không thể có chuyện thứ gì không sạch sẽ vào trường được!

"Đại sư! Chị ở đây à, vừa rồi em đến phòng hiệu trưởng thấy không có chị ở đó, tưởng rằng chị đi rồi!" Khi phát hiện không thấy Tạ Chi Dao đâu, Tiết Kỳ sắp khóc rồi, muốn xin nghỉ và ra ngoài ở!

"Chị đã hứa với bọn em chuyện này thì làm sao có thể bỏ chạy được? Chúng ta đi ăn trước đi, chị còn chưa ăn bữa tối, đi xem nhà ăn của bọn em như thế nào!" Tạ Chi Dao sờ bụng nghĩ nghĩ, vừa rồi đi siêu thị mua đồ ăn nhưng chưa ăn xong đã phải đến trường rồi!

Tiết Kỳ cũng chưa ăn. Làm sao cô ấy còn tâm trạng ăn được? Tuy thế cô ấy vẫn đến nhà ăn với Tạ Chi Dao. Sau buổi tự học buổi tối, có rất nhiều học sinh đến nhà ăn ăn.

"Khương Khả Khả và Lâm Giai Di đã về rồi à?" Tạ Chi Dao ăn cơm chiên, mùi vị không ngon lắm, còn không ngon bằng món cô chiên.

"Vâng, cha mẹ các cậu ấy đã đón bọn họ trước khi buổi tự học buổi tối kết thúc rồi." Tiết Kỳ chọc vào bát mì, băn khoăn nói. Nếu nhà cô ấy ở gần đây thì tốt rồi, như vậy cô ấy sẽ không phải đối mặt với những điều đó.

Ăn xong, hai người cùng nhau trở về ký túc xá, trên đường đi không có cảm giác gì, hơn nữa còn rất nhiều người cũng khá náo nhiệt.

Cho đến khi mở cửa ký túc xá, Tạ Chi Dao vừa bước vào cửa đã ngửi thấy một mùi rất khó chịu, giống như mùi tanh của rắn!

"Em có ngửi thấy mùi gì không?" Tạ Chi Dao cau mày hỏi, sao bọn họ không nói cho cô biết ký túc xá hôi như vậy?

“Không có ạ, chỉ có mùi tinh dầu thơm thôi. Phòng ngủ của bọn em ở tầng ba, cách hồ nước không xa nên mùa hè có nhiều muỗi, trường cũng không cho dùng nhang muỗi nên chỉ có thể mua một ít tinh dầu để xịt.” Tiết Kỳ bật đèn bàn và bắt đầu làm bài tập.

Phòng ngủ không lớn, chỉ vừa đủ cho hai giường tầng. Phòng tắm hướng ra ban công rất sạch sẽ và giường cũng được sắp xếp gọn gàng.

Lâm Giai Di và Khương Khả Khả ngủ ở giường tầng dưới, sau khi hỏi giường của Tiết Kỳ và Tiểu Tuyết, Tạ Chi Dao trèo lên nhìn, mùi hương càng rõ ràng hơn! Có thể kết luận, người sống ở đây chắc chắn không phải là con người. Chẳng lẽ là xà yêu?

Thời nay xà yêu thích học hành đến vậy à, đã gϊếŧ học sinh còn có hứng học cấp ba sao? Tạ Chi Dao tỏ vẻ cô không hiểu, còn thấy sốc hơn!

Tiết Kỳ làm bài tập xong thì đã gần mười một giờ, cả người mệt mỏi nằm nhoài trên bàn không muốn cử động.

"Lấy bùa an thần này đặt dưới gối, buổi tối có thể ngủ ngon. Gần đây có phải ngủ không ngon giấc không?" Tạ Chi Dao nhìn thấy quầng thâm đen dưới mắt cô ấy, có lẽ là khi phát hiện Tiểu Tuyết khác thường, cô ấy chưa bao giờ được nghỉ ngơi tốt.

"Nói thật với chị, bây giờ nhắm mắt lại là em nhìn thấy Tiểu Tuyết đang đứng bên giường. Làm sao có thể nghỉ ngơi tốt được?" Tiết Kỳ cười khổ, cầm bùa an thần đặt ngay dưới gối.

Sau khi rửa mặt xong, mười một giờ là lúc tắt đèn. Vừa tắt đèn không lâu, cửa ký túc xá mở ra, một bóng đen yên lặng bay vào từ bên ngoài. Đúng như họ đã nói, ngay cả khi leo lên thang cũng không có âm thanh nào cả!

Vừa rồi Tạ Chi Dao tự mình leo lên thang, khi dẫm lên sẽ phát ra một tiếng "cọt kẹt" nhẹ, nhưng bóng đen đó lại như đang bay lên!

Tiết Kỳ đang ngủ ở giường trên đã trùm chăn lên đầu. Tuy rằng đại sư ở ngay giường bên cạnh nhưng cô ấy vẫn cảm thấy sợ hãi, đặc biệt bây giờ cô ấy đang ở đối diện Tiểu Tuyết!