Chương 12

Hôm nay dám đánh lén Tĩnh vương, há chẳng phải ngày mai dám âm mưu soán vị.

Thẩm phu nhân ngạc nhiên há miệng, mồ hôi lạnh túa ra, hai mắt đỏ lên, bi thương dựa vào vai trượng phu, nói: “Lão gia, rõ ràng trước đó Mộc Ngư rất ngoan, sao lại biến thành thế này.”

“Phu nhân, chúng ta thật sự chiều nó quá rồi.” Thẩm Dương Dũ thở dài: “Nó không được giáo dục tốt, chi bằng chúng ta nắm bắt thời cơ thêm đứa nữa.”

Ngón tay ám chỉ nắm cổ tay Thẩm phu nhân, Thẩm phu nhân đẩy ông ấy ra, cất giọng lạnh lùng: “Muốn sinh thì ông tự sinh đi.”

Thẩm Dương Dũ: “…”

Cái này không biết…

Không có Thẩm phu nhân làm thuyết khách, lần này Thẩm Mộc Ngư thật sự bị cấm túc rồi, cửa từ đường khóa từ bên ngoài, thêm hai gia đinh canh bên ngoài.

Thẩm Dương Dũ hạ lệnh, nếu cậu không thành tâm hối cải, không giao con rắn kia ra hành quyết thì cả đời cứ nhốt cậu trong đấy.

Thẩm Mộc Ngư không thể tin được: “Tiểu Bạch, ngươi nghe được không? Đây thật sự là phụ thân ruột của ta sao?”

Bạch Đồ“Hệ thống kiểm tra thấy Thẩm Dương Dũ là phụ thân ruột trên mặt sinh học của Thẩm Mộc Ngư, không thì chúng ta giải thích với Thẩm phụ…”

Bạch xà ngậm miệng lại, lần trước ký chủ giải thích, Thẩm phụ lại hiểu lầm ký chủ muốn làm gay, việc này đúng là không dễ giải thích.

Nếu Thẩm Mộc Ngư nói bản thân không phải người của thế giới này, một năm sau chuyện Thẩm phụ hợp tác với hoàng đế ám sát Tĩnh Vương bại lộ hại cả Thẩm gia bị bắt bị tịch thu tài sản, có khi Thẩm phụ còn cảm thấy Thẩm Mộc Ngư điên rồi.

Thẩm Mộc Ngư căm giận nói: “Ta muốn bỏ nhà ra đi!”

Bạch Đồ: “Nhưng cậu biết kiếm tiền không?”

Thẩm Mộc Ngư vừa mới phồng lên đã bị chọc thủng “bụp” một tiếng, ngửa mặt mím môi cười gượng hai tiếng: “Vậy lần sau hẵng bỏ nhà ra đi vậy.”

Đại trượng phu co được dãn được, cậu giống như Khổng Ất Kỷ không thể cởi chiếc áo dài ra.

Không làm ăn mày là giới hạn cuối cùng lớn nhất của cậu, không thể khiến Thẩm phụ bọn họ mất mặt!

Một sinh viên năm hai đại học đi ăn xin sống qua ngày, nếu bị người khác biết thì họ sẽ nói gì chứ.

Ánh hoàng hôn xuyên qua khung cửa sổ phân tách thành những hình vuông đều đặn rải trên thảm, cả từ đường được phủ kín một tầng ánh sáng màu đỏ nhạt.

Thẩm Mộc Ngư khoanh chân, ngồi trên đệm bồ đoàn suy nghĩ, bóng người kéo dài trên mặt đất, hàng mi dày rũ xuống tạo thành chiếc bóng nhỏ trên khuôn mặt tuấn tú như ngọc, đôi môi no đủ phớt hồng hơi mím lại.

Bạch xà lười biếng khoanh người lại, buồn ngủ gật đầu tròn trịa, đang muốn nghiêng cổ ngủ thϊếp đi, bị thiếu niên tát một cái đánh thức.

Bạch xà lười biếng cuộn tròn người lại, cái đầu be bé tròn tròn gật gù buồn ngủ, đang muốn nghiêng cổ ngủ thϊếp đi, lại bị thiếu niên đánh một cái tỉnh cả người.

“Ta có cách rồi!”

“Oái! Đau!”

“Tiểu Bạch Tiểu Bạch, ta có một kế hay!” Thẩm Mộc Ngư kích động nắm lấy cổ rắn lắc lắc, khuôn mặt hưng phấn bởi vì kích động mà thoáng xuất hiện màu hồng nhạt nhàn nhạt, giống như quả đào mọng nước vừa được hái xuống.

Bạch Đồ tò mò nhìn cậu: “Diệu kế gì.”

Thẩm Mộc Ngư kiêu ngạo nói: “Tuyệt thực kháng nghị.”

Thẩm phụ chỉ có một nhi tử cưng duy nhất là cậu, cậu không tin người làm phụ thân lại không đau lòng, cho dù phụ thân không đau lòng, mẫu thân chắc chắn cũng sẽ đau lòng cho cậu.

Để cậu có thể trở thành đệ nhất ăn chơi trác táng ở kinh thành, Thẩm phu nhân đã bỏ ra không ít công sức.

Bạch Đồ: “... Không hổ là cậu.”

Từ lúc bắt đầu tới cửa nằm vùng, đến bây giờ tuyệt thực kháng nghị, ký chủ của nó quả nhiên không có chút tiền đồ nào.

Thẩm Mộc Ngư vui vẻ quyết định, đồ ăn đưa tới mỗi ngày đều để người làm bê về nguyên vẹn, chỉ có thể dựa vào bạch xà đêm hôm khuya khoắt lén lút chui vào khe hở ở tường mang trứng gà sống về cho cậu qua ngày.

Quả thật chưa tới hai ngày, Thẩm phu nhân đã lo lắng tới xem.