Chương 14

“Nhớ về sớm.”

Thẩm Mộc Ngư trèo lên chiếc xe ngựa màu đen xa hoa chuyên dụng để cậu xuất hành, ló đầu ra vẫy tay: “Bên ngoài gió lớn, mẫu thân mau trở về đi, trước khi mặt trời lặn con nhất định sẽ trở về!”

Thẩm phu nhân dịu dàng nở nụ cười, lại đưa mắt nhìn đến khi xe ngựa chạy xa mới xoay người hồi phủ.

Trước Tĩnh vương phủ, một cỗ xe ngựa trang hoàng tinh xảo lần nữa chậm rãi dừng lại, đã là lần thứ sáu trong tháng này.

Thẩm Mộc Ngư dùng cả tay lẫn chân bò ra từ trong nội sương mềm mại, nhanh nhẹn nhảy xuống xe.

“Lại là cậu!”

Nhìn thấy thị vệ quen mắt, Thẩm Mộc Ngư vung tay chào hỏi, ánh mặt trời hắt lên người cậu, mạ lên một vầng sáng vàng, cả người ngập tràn tinh thần phấn chấn mạnh mẽ.

Thần sắc thị vệ lại phức tạp hơn lần trước: “... Vâng.”

Nghe nói Vương gia và cậu đã cởϊ qυầи?

Vương gia sao lại lăn lộn với tên ăn chơi trác táng này cơ chứ!

Thẩm Mộc Ngư vẫn giống như lần trước, thừa dịp thị vệ không nhìn mình chằm chằm, khom lưng chui vào trong.

Không biết là do động tác của cậu thật sự quá nhẹ nhàng hay là do thị vệ nể mặt “người quen cũ” cố ý xả nước, Thẩm Mộc Ngư phát hiện cậu thật sự vượt qua được những người này, bước vào ngưỡng cửa của Tĩnh Vương phủ!

“Ngươi nhớ ta đã nói gì không, trong lòng Tĩnh Vương có ta.” Thẩm Mộc Ngư dương dương đắc ý trao đổi sóng điện não với bạch xà trong đầu.

Bạch Đồ cũng mở to hai mắt, kinh ngạc không cẩn thận cắn vào đuôi mình, nghẹn ngào nói: “Cậu trâu bò nhất.”

“Vậy ngươi cũng không cần mừng phát khóc đâu.”

Bạch Đồ: “…”

Thẩm Mộc Ngư lập tức chạy vào.

Tĩnh Vương, Hồ Hán Tam cậu lần này vào được rồi!

Thẩm Mộc Ngư dựa theo bố cục của Tô phủ tìm tới hành lang gấp khúc bên tay trái, đương nhiên Tĩnh Vương phủ không chỉ lớn gấp đôi Tô phủ, sau lưng cậu đã hơi ướt, mới mò tới chính sảnh Tĩnh Vương phủ.

Không có một bóng người.

Thẩm Mộc Ngư bắt được một nha hoàn, cười ngọt ngào: “Tỷ tỷ, Vương gia đang ở đâu vậy? Có thể đưa ta đi gặp y được không?”

Nha hoàn kia hoảng sợ, khi nhìn thấy rõ mặt thiếu niên giật mình, khuôn mặt lập tức nhuộm một màu đỏ sẫm, cẩn thận đánh giá cách ăn mặc của Thẩm Mộc Ngư, lắc đầu: “Nô tỳ không biết.”

Thẩm Mộc Ngư thả nàng ta ra.

Cậu lại bắt hai hạ nhân làm chuyện tương tự, bọn họ vẫn trả lời không biết Vương gia đang ở đâu.

Nếu không phải diễn xuất của hai hạ nhân kia quá kém, lúc trả lời cậu ánh mắt mơ hồ, cậu đã thật sự tin lời nói dối của bọn họ.

“Vậy bà cũng phải biết tẩm điện của Vương gia ở đâu chứ?” Thẩm Mộc Ngư u oán nhìn bà tử lớn tuổi.

Bà tử này vừa nhìn đã biết là người hầu lâu năm, ít nhất cũng làm ở vương phủ hơn ba mươi năm, chắc chắn biết Tĩnh Vương đang ở đâu, cậu cũng không tin Tĩnh Vương vì đùa giỡn cậu mà buổi tối cũng không ngủ.

Bà tử già: “Cậu nói cái gì?”

Thẩm Mộc Ngư nói to hơn: “Ta bảo Vương gia ngủ ở đâu bà dẫn ta đi!”

Bà tử già ngoáy ngoáy lỗ tai: “Gì?”

Thẩm Mộc Ngư: “... Thôi không có gì.”

Bà tử lúc này lại nghe rõ, “Ai” một tiếng chạy nhanh như bay.

Thẩm Mộc Ngư: “…!”

Quỷ hẹp hòi!

Không phải dùng mực nước làm hại bẩn tay y thôi sao, sao phải lăn lộn bản thân như vậy!

Tuyệt giao! Cậu muốn tuyệt giao với Tĩnh Vương!

Thẩm Mộc Ngư thở phì phò buồn bực đi về phía trước.

Phía trước là hậu hoa viên của vương phủ, vô cùng rộng lớn, núi giả lởm chởm đá, một rừng trúc và hoa cúc dại mọc ở giao lộ bay bay trong gió, mẫu đơn, thược dược đua nhau khoe sắc, người xưa chú trọng phong thủy, những hồ nước tự nhiên trồng đầy hoa sen ở hai chiếc cầu hình cầu vòm tinh xảo, suối chảy róc rách, sóng gợn lăn tăn.

Thẩm Mộc Ngư đi lên trên cầu, nhìn về phía ảnh phản chiếu của mình, chợt cơ thể nhoáng lên, “bùm” một tiếng ngã xuống nước.

“Cứu với! Ta không biết bơi!”