Chương 17

Theo lý mà nói, đại thần vào cửa cung chỉ có thể đi bộ, vương hầu nhiều nhất cũng chỉ có thể đến Huyền Vũ môn, sẽ phải xuống kiệu, trong hoàng cung chỉ có phi tử hậu cung Hoàng đế tần vị trở lên mới có thể ngồi kiệu liễn đi ra ngoài.

Nhưng Tĩnh Vương hiện giờ nhϊếp chính, ngay cả lúc lên triều, vị trí cũng từ người đứng đầu công đường biến thành sóng vai với hoàng đế. Bên cạnh long ỷ cao cao tại thượng có thêm một cái ghế dựa, bây giờ ngay cả vào triều y cũng có thể ngồi ở địa vị ngang bằng với hoàng đế, chớ nói chi là sau khi hạ triều những tấu chương kia bên ngoài là đưa đến ngự thư phòng, nhưng trên thực tế, cũng là y thay mặt thiên tử phê duyệt.

Y muốn ngồi kiệu trong cung thì ngồi, không ai dám dị nghị.

Lăng Nghiên Hành đến ngự thư phòng, sắc mặt như thường đi xuống kiệu.

Một cục bột vàng nhào tới, ôm chặt đùi y, giọng nói mềm nhũn gọi một tiếng: “Hoàng thúc!”

Lăng Nghiên Hành lộ ra một nụ cười hòa ái: “Bệ hạ, còn lỗ mãng như vậy, thần nhất định sẽ cho bệ hạ một tuổi thơ hoàn chỉnh.”

Cục bột vàng: “!!!”

Tiểu hoàng đế sợ hãi buông tay, liên tục lui về phía sau, câu nệ đứng cách Lăng Nghiên Hành ba thước rồi chắp tay lại.

Tiên đế băng hà vì bị bệnh, tân hoàng ba tuổi đăng cơ, bây giờ đã qua năm năm, ai cũng không nghĩ tới, hoàng đế bù nhìn bị Nhϊếp chính vương khống chế trong lời đồn cũng chỉ mới có tám tuổi.

Tiên đế băng hà đột ngột, nếu không phải có Lăng Nghiên Hành gánh vác hết mọi chuyện lớn nhỏ trong triều trên vai để ổn định tình hình một cách nhanh nhất, e rằng tiểu hoàng đế ba tuổi năm ấy chỉ có thể mặc cho đám triều thần khôn khéo kia tính kế rồi xé xác.

Lăng Chi Hằng sợ sẽ bị kiểm tra bài tập, cậu ta vắt hết óc suy nghĩ, lấy lòng nói: "Nghe nói mấy ngày nay hoàng thúc bị nhi tử của Thẩm bá bá chặn đường, ta..."

Lăng Nghiên Hành nghiêm khắc nói: "Bệ hạ phải gọi là khanh, hoặc là gọi tên, Trung thư lệnh mới được.”

Lăng Chi Hằng khô khan: "À...”

Lăng Nghiên Hành nhìn chằm chằm cậu ta đầy ý tứ: "Ngoài ra, người phải tự xưng là trẫm, tuổi của bệ hạ không còn nhỏ..."

Cả người Lăng Chi Hằng run rẩy, luôn cảm thấy một khắc sau hoàng thúc của cậu ta sẽ giáng cho cậu ta một cái tát để hoàn thành trọn vẹn tuổi thơ của mình, cậu ta cẩn thận từng li từng tí dùng bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt giữ chặt tay áo của nam nhân muốn làm nũng.

Lăng Nghiên Hành nói: "Chép lại “Lời răn của hoàng đế” hai lần.”

Lăng Chi Hằng: "Hic...”

Gương mặt của Lăng Nghiên Hành không chút thay đổi nói: "Năm lần.”

Lăng Chi Hằng nhanh chóng nuốt nước mắt về, thân thể nho nhỏ hành lễ, nghẹn ngào nói: "Cảm ơn hoàng thúc vì đã răn dạy, trẫm nhất định sẽ chép xong.”

“Ừm." Lăng Nghiên Hành vẫn bình tĩnh như trước: "Nếu thần phát hiện có một nét chữ nào từ tay của người khác, vậy thì tháng này bệ hạ cũng không cần nghĩ tới chuyện ra ngoài cung chơi.”

Rõ ràng không phải là lần đầu tiên phát hiện ra tiểu hoàng đế lười biếng.

Thân thể nho nhỏ của Lăng Chi Hằng lung lay sắp đổ.

Cả buổi chiều Lăng Nghiên Hành không chỉ phê duyệt tấu chương mà còn phải trông nom tiểu hoàng đế luôn làm cho người khác lo lắng này, vừa bảo cậu ta thẳng lưng viết chữ vừa bảo cậu ta không được mất tập trung, thỉnh thoảng còn phải đi qua kiểm tra bài tập đã làm được như thế nào, chữ viết như thế nào.

Đợi đến khi mặt trời đã lặn về triền núi phía tây, trên tay tiểu hoàng đế đã có thêm vài vết thước, hai mắt đỏ bừng, còn sợ sẽ bị răn dạy nên chỉ có thể liều mạng không để cho nước mắt rơi xuống.

Tuy hoàng thúc nghiêm khắc nhưng Lăng Chi Hằng vẫn nhịn không được muốn ở bên cạnh y.

Có lẽ là do ở trong thâm cung này, không ai đối xử thật lòng với cậu ta, chỉ còn lại có một người thân như vậy ở kinh thành nên không tránh việc muốn thân thiết nhiều hơn. Cũng có lẽ là do mỗi lần sau khi mình hoàn thành việc học, hoàng thúc đều sẽ dẫn cậu ta đi chơi cho thật thoải mái suốt cả ngày, bù đắp cho cậu ta tình thương của phụ thân mà từ nhỏ cậu ta đã thiếu hụt, Lăng Chi Hằng vẫn luôn cực kỳ ỷ lại Lăng Nghiên Hành.