Chương 7

Y thật sự sẽ gϊếŧ mình không do dự!

Bạch Đồ nhìn cậu đầy đáng thương, vung vẫy đuôi, giống như vô thức phát tín hiệu cầu cứu lúc hấp hối.

Thẩm Mộc Ngư bất chợt tỉnh táo, nói hết sức khí phách: “Huynh thả nó ra!”



Thẩm Mộc Ngư kiên chẳng kiên trì được ba giây khí thế đã mềm xuống, đến cạnh Tĩnh vương: “Đổi thành ta, he he.”

Vóc người Tĩnh vương cao lớn, vai rộng eo thong, cao hơn Thẩm Mộc Ngư mười bảy tuổi một cái đầu, Thẩm Mộc Ngư nhìn y phải ngẩng đầu lên.

Thẩm Dương Dũ tức mà không nói được câu nào, phì phò như sắp hôn mê đến nơi.

Hạ nhân nghe lệnh đến bắt rắn cũng chẳng hiểu gì, cung kính cúi đầu đứng yên đợi lệnh.

Thẩm Mộc Ngư nịnh nọt cười: “Bắt nó huynh tốn sức, nhưng bắt ta thì không.”

Lăng Nghiên Hành nhướng mày: “Ồ?”

Thẩm Mộc Ngư nói: “Vì ta sẽ tự đi.”

Cậu chớp chớp đôi mắt đen như cún con, nhìn nam nhân cao lớn trước mắt đầy mong đợi, sau đó nhìn chóp đuôi bạch xà bị nắm lơ lửng trong không trung.

Màu mắt Lăng Nghiên Hành tối tăm, nhìn lướt qua làn da trắng trẻo chói mắt sau gáy thiếu niên: “Cũng không biết cắn ngược bổn vương.”

Rõ ràng nam nhân đang ngầm trào phúng, Thẩm Mộc Ngư cũng không giận.

Đại trượng phu co được duỗi được, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng làm nhi tử cho Tĩnh vương rồi, ấy không phải, làm huynh đệ, bị trào phúng mấy câu cũng không sao.

Nhưng rõ ràng nam nhân vẫn ghi thù, không có ý muốn báo thù, chỉ thong thả nhướng mày nhìn cậu.

Cầu cứu của bạch xà trong đầu Thẩm Mộc Ngư đã đẹp sánh ngang bình luận hàng loạt “gió xuân cải cách thổi khắp nơi”, choáng đầy đầu.

Cậu bĩu môi nói: “Không cần để nó làm bẩn tay huynh.”

Lăng Nghiên Hành khựng lại, y cũng không đến mức tự tay bóp chết con rắn này.

Ngón tay bóp chỗ bảy tấc của bạch xà khẽ thêm vài phần sức lực, con rắn cứng đò đó thè lưỡi rắn mềm mại ra hôn mê.

Giả chết?

Lăng Nghiên Hành chợt cảm thấy hơi mới mẻ, nhưng trên tay cảm nhận được gì đó dinh dính, dính lên vảy rắn lành lạnh, hình như tạo thành lớp màng mỏng.

Lăng Nghiên Hành hơi cau mày, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ.

Thẩm Mộc Ngư hơi thẹn, nói: “Vì thật ra nó là một con bạch xà.”

Lăng Nghiên Hành: “…”

Trên gương mặt tuấn tú lạnh lùng chợt sững sờ, mí mắt trái giật giật.

Thứ trên tay y là rắn nước đan xen trắng đen…

Thẩm Mộc Ngư lúng túng cười: “Hoa văn đen là ta dùng mực đen vẽ lên.”

Lăng Nghiên Hành: “…”

Thẩm Mộc Ngư: “Có thể vẫn chưa khô.”

Trên mặt Lăng Nghiên Hành xuất hiện một vết nứt.

Thẩm Mộc Ngư tranh thủ nâng tay lên, đỡ dưới đuôi bạch xà, nở nụ cười e thẹn với Tĩnh vương, hai cái răng nanh nhọn cắn môi dưới màu anh đào, vô thức vươn lưỡi liếʍ môi khô khốc.

Lăng Nghiên Hành sa sầm mặt đặt bạch xà xuống xong.

Chỉ thấy màu đen trên cổ rắn trắng đen đan xen đã nhạt không ít, trông ỉu xìu như người trung niên hói đầu, vừa thoát khỏi gông cùm trói buộc, bất chợt sống lại, “vèo” một cái chui vào trong tay áo đỏ của thiếu niên.

Lăng Nghiên Hành cố kìm lại mí mắt đang giật giật liên tục, cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình.

Người biết nghĩ y bắn rắn, không biết còn tưởng y đi đào than.

Mặt Lăng Nghiên Hành sa sầm mím môi sải bước đi.

Thẩm Mộc Ngư đứng thẳng lên theo động tác của y, muốn sải bước đuổi theo nào ngờ bị tiếng quát dọa hết hồn.

“Đồ khốn!”

Thẩm Dương Dũ tức tối thở phì phò, l*иg ngực phập phồng dữ dội, run run chỉ Thẩm Mộc Ngư, quát vỡ cả giọng: “Ngươi nuôi cái thứ này trong phủ từ bao giờ?”

Thẩm lão phu nhân sợ rắn, tường quanh hoa viên Thẩm phủ có hạ nhân kiểm tra kỹ lưỡng mỗi ngày, đảm bảo không có một cái trứng rắn.

Thế mà nghịch tử này dám nuôi rắn công khai, còn có ý đồ ỷ được cưng đi hành hung!

Thật là, thật là tức chết ông ấy mà!

Ông ấy thật sự để đồ khốn này quen thói không biết trời cao đất dày rồi, tưởng có phụ thân là Trung thư lệnh có thể thích gì làm nấy!