Bất Chợt Một Chiều Mưa


- Không!

- Cái gì không?

Mọi nguời ngồi quanh tôi đã ngạc nhiên.

Cha tôi chau mày... Bấy giờ, tôi mới nhận ra sự lạc điệu của mình, tôi ấp úng nói:

- Dạ... Dạ... Con chưa muốn lập gia đình.

Lời của tôi làm Kiến Quân quay qua. Chàng tròn mắt:

- Thanh Thanh, em nói thế là thế nào chứ? Em đâu có phải là trẻ con nữa đâu.

Tôi lặp lại:

- Em chưa muốn lập gia đình.

Kiến Quân tái mặt, và mỗi khi như vậy tôi biết chàng sắp nổi nóng. Quân nhìn tôi, bậm môi rồi nói:

- Tôi hiểu rồi, không phải là em không muốn lập gia đình. Mà chỉ có nghĩa là... Em không muốn lấy tôi. Phải không? Em đã gặp thằng nào trong thời gian học ở đại học chứ?

Thật ra thì, tôi cũng biết là mình khá đẹp. Trong khoảng thời gian dài ở đại học, tôi không phải là không có bạn trai đeo đuổi. Nhưng tôi như một cây hoa trong vườn đã có chủ nên tôi đã từ chối tất cả. Vậy mà bây giờ Kiến Quân lại nói vậy. Tôi sợ hãi:

- Không, không...

- Không, thì làm sao chứ?

- Em không có một bạn trai nào khác ngoài anh.

Cha thấy tình hình căng, vội hỏi tôi:

- Con làm sao vậy Thanh. Con thấy trong người thế nào?

Dì Huyên nãy giờ ngồi yên lặng. Dì nhìn tôi như dò xét, rồi bỗng nói:

- Thanh Thanh, tự nhiên sao tái nguời vậy? Có thấy trong người thay đổi gì không? Hay là dì gọi bác sĩ đến khám cho con được chứ?

Thật ra thì giọng hỏi của dì đầy vẻ quan tâm, chứ không hề có ý khác. Nhưng lúc đó không hiểu sao tôi lại giống như một chú nhím tự vệ, đầy phản kháng. Thế là tôi trợn mắt:

- Dì nói sao? Gọi bác sĩ đến à?

Dì Huyên vẫn vô tình:

- Vâng, dì mới quen một ông bác sĩ, từ nước ngoài mới về... Ông ta là một tiến sĩ về tâm lý học... Dì nghĩ, con cũng không có bệnh gì đâu, chẳng qua vì tinh thần căng thẳng quá. Con đến gặp ông ấy đi, cứ trút hết những vướng mắc thầm kín trong lòng... Dì nghĩ là ông ta có thể giúp ích được nhiều cho con.

Tôi quay sang dì Huyên. Cơn giận chợt bùng lên trong đầu. Tôi đứng dậy, bao nhiêu ẩn ức tích trữ trong người mười mấy năm qua chợt như một cơn hồng thủy phá vỡ đê, như kho thuốc súng bị châm ngòi, tôi trợn mắt mà nói lớn đến độ tôi không ngờ:

- Dì nói sao? Dì bảo tôi phải đi gặp bác sĩ tâm thần, phải không? Dì cho là tôi điên? Ðiên giống mẹ tôi chứ gì? Hừ, dì lầm rồi, tôi đã không chịu lấy Kiến Quân là một lý do khác chứ không phải bởi vì tôi có bệnh, dì hiểu không? Nhưng mà tại sao bắt buộc tôi phải lấy Kiến Quân chứ? Mấy người nghĩ là tôi điên ư? chẳng lẽ không lấy Kiến Quân là tôi sẽ không lấy được ai khác à? Hừ... Mấy người lầm rồi. Tôi sẽ không là vợ của Kiến Quân. Mãi mãi không là vợ của anh ấy. Vì tôi căm thù các người. Căm thù hết tất cả!

Rồi tôi ôm mặt khóc, tôi chạy về phía cửa phòng tôi. Nhưng chưa đến nơi, tôi đã quay lại, chỉ dì Huyên bồi thêm một tiếng:

- Tôi cho dì biết, dì tưởng tôi không biết sự thật à? Lầm rồi. Mấy người đã bức thì tôi nói đây. Chính dì và cha đã làm mẹ tôi đau khổ mà điên rồi chết, tất cả đều là những kẻ sát nhân, lại làm ra vẻ như vô tội... Tôi biết chuyện này mười mấy năm nay rồi, nhưng tôi không nói... Bây giờ mấy người còn muốn tôi điên nữa. Tôi sẽ không ngu đâu mà điên. Mãi mãi tôi sẽ không điên.

Nói xong tôi chạy ngay vào phòng riêng, cài kín cửa lại. Sự xúc động cực điểm làm đầu tôi choáng váng, mắt tôi hoa lên. Chưa đến giường tôi đã ngã ập xuống như một thân cây đổ. Sau đấy tôi không còn biết gì hết...

Sau cái đêm đó, tôi đã ngã bệnh, bệnh thật lâu, hơn cả tháng trời. Tôi bị sốt cao, mê sảng. Cha phải đưa tôi vào bệnh viện, nằm điều trị ở đấy cả một mùa thu. Khi thần trí tôi hồi phục, thì người đầu tiên tôi muốn gặp là Kiến Quân. Tôi không nói ra, chỉ nằm trên giường bệnh mong chờ. Có điều Kiến Quân không đến. Con người rõ là vô tình. Ngoài miệng nói là thương yêu. Nhưng khi có việc thì trốn mất. Tôi nằm đấy thất vọng, đau khổ, lặng lẽ khóc. Tôi chỉ khóc khi có một mình. Lúc cha đến thì tôi lại gạt nước mắt, giả tỉnh không nhắc đến Quân một câu.

Suốt khoảng thời gian tôi nằm trong bệnh viện. Chỉ có một mình cha và Nhất Vỹ vào thăm. Quân không đến mà dì Huyên cũng không đến. Cha thì chỉ hỏi han sức khỏe thế nào? Thích đọc sách hay món ăn gì không chứ. Người không biết săn đón hay giúp được gì cả. hình như người cố tránh không nhắc gì đến chuyện hôn nhân của tôi với Kiến Quân, cũng không nhắc lại chuyện không vui cũ của mẹ.

Nằm trong bệnh viện, tôi thấy thật cô độc. Tôi cứ nằm đấy nhìn mãi lên trần nhà. Trong phòng bệnh cái gì cũng màu trắng một cách đơn điệu. Màu trắng của tang chế! Tôi chợt giật mình,, không dám nghĩ tiếp.

Một hôm, Nhất Vỹ vào thăm, chàng là con người ít nói. Chỉ hỏi vơ vẩn một vài câu rồi ngồi yên cạnh giường mở quyển sách ra. Vỹ đã ngồi như vậy, hơn ba tiếng đồng hồ với quyển sách trên tay. Nhưng tôi không phàn nàn, trái lại... trong khi tình cảm trống trải, cô đơn thì sự hiện diện của Vỹ đã là cả một sự an ủi. Tôi chợt thấy thương Vỹ. Nước mắt trào ra má, tôi nắm lấy tay Vỹ nói:

- Anh Vỹ, cảm ơn anh.

- Hừ!

Vỹ chỉ "hừ" rồi ngồi yên. Tôi hỏi tiếp:

- Anh Vỹ, anh có thương em không?

- Hừ.

Lại "hừ". Hình như với Vỹ, sự diễn đạt tình cảm chỉ bằng một tiếng "hừ". Tôi còn chưa hiểu ý Vỹ, thì trước khi ra về, Vỹ chợt hỏi tôi:

- Thanh Thanh nầy, em sắp lành bệnh rồi chứ?

- Dạ.

- Vậy thì, bao giờ lành bệnh, mình làm đám cưới nghe?

Lời của Vỹ quá bất ngờ làm tôi giật mình. Nhưng ánh mắt lúc đó của Vỹ rất thành khẩn. Vậy là chàng nói thật chứ không nói đùa. Tôi hỏi rõ lại:

- Anh cầu hôn tôi đấy ư?

- Ừ - Vỹ gật đầu nói - Thanh Thanh thấy sao?

Tôi nằm yên. Cái cách cầu hôn nầy của Vỹ quá lạ. Tôi không thương Vỹ. Tôi không rung động được trước một cái máỵ Nhưng mà... tôi nghĩ, Nhất Vỹ dù gì cũng biết đến tôi, ghé thăm tôi, chàng còn có tình cảm với tôi. Còn Kiến Quân?... Hoàn toàn không đoái hoài hỏi han đến. Cả dì Huyên nữa. Mẹ con họ là những người vô tình. Rồi tôi lại nghĩ đến ngôi nhà tôi đã ở. Ở đấy có quá nhiều thứ cần tôi phải chạy trốn. Tôi không muốn quay về cái nhà đó nữa. Thế là tôi khóc. Và trong khi khóc, tôi đã gật đầu với Vỹ.

Dáng dấp tôi vốn đã thon thả. Sau cơn bệnh lại gầy hơn. Tôi như một bộ xương biết đi. Nằm trên giường đã quen, khi bước xuống đất tôi có cảm giác phiêu diêu của người đi trên mây. Tôi nghĩ mình lúc đó hẳn xấu lắm. Và mong rằng hôm xuất viện về nhà, đừng để Kiến Quân thấy mặt. Nhưng cái khéo lo của tôi chẳng có nghĩa lý gì. Lúc xuất viện về nhà. Cha là người đến đón. Chẳng thấy dáng Quân đâu, dù hôm ấy là ngày chủ nhật.

Ðến nhà, tôi đi thẳng vào phòng riêng của mình. Cũng chẳng gặp Kiến Quân. Dì Huyên ân cần chăm sóc tôi. Dì như quên bẵng chuyện xảy ra hôm trước. Dì cũng không nhắc đến Kiến Quân. Tôi đoán có lẽ Quân bận công tác xa. Nhưng chờ mãi hết mùa thu mà Quân cũng không về. Rồi mùa đông đến. Trong suốt cái khoảng thời gian tôi chưa bình phục hẳn, chỉ có cha, dì Huyên là lo lắng cho tôi. Kiến Quân cứ đi biệt, Vỹ thì đến gần như hàng ngày. Con người cù lần đó hình như không biết nói chuyện tình yêu. Ðến hỏi han mấy câu, là ngồi xuống bên cạnh, lấy quyển sách mang theo ra đọc. Ðọc miết cho đến lúc đứng dậy ra về. Tôi thấy Nhất Vỹ hiền như bụt. Lúc đó tuy bực mình, nhưng tôI đã nghĩ như vậy cũng tốt thôi. Có một ông chồng như vậy, không có cái nồng cháy, say đắm, thì cũng sẽ bớt đi những dỗi hờn, trẻ con, khỏi phải thất vọng. Giống như mặt nước hồ thu. Cuộc đời rồi sẽ trôi đi trong sự phẳng lặng, như vậy cũng xong một đời.

Vỹ là con người khá mê đọc sách. Xin đan cử thí dụ: Có một lần tôi tò mò khi thấy Vỹ đọc, tôi hỏi:

- Anh đang đọc gì đấy?

Thêm Bình Luận