Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu 10 Lần Rút Sau Đó Vô Địch

Chương 30: Các đại thiên kiêu buông lời, nơi Nguyên Linh Chí Tôn tàng bảo

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ha ha, mặc kệ cả vườn hoa nở, ta sẽ trở thành đóa hoa xuất chúng nhất!”

“Hay, hay cho một tên Sở Cuồng Nhân! Tên xứng với thực a! Ta ngược lại muốn nhìn xem thực lực của ngươi có thể khiến ngươi cuồng tới khi nào! !”

Bên trong đạo thống Thánh Nhân Tử Dương cốc, một thanh niên mặc trường bào màu tím, khuôn mặt cứng rắn nhìn mặt trời rực rỡ đang dâng lên ở phía xa, hừ lạnh nói.

...

Một đạo thống Thánh Nhân khác, bên trong Bạch Liên giáo, một nữ tử tuyệt sắc mặc váy dài trắng, cổ chân đeo linh đang ngồi bên hồ nước, chân ngọc trắng nõn đung đưa, tạo nên đóa đóa bọt nước.

“Mặc kệ cả vườn hoa nở, trở thành một đóa xuất chúng nhất?”

“Tên đại sư huynh của Huyền Thiên tông này thật có thực lực, hay chỉ nhất thời sảng khoái ngoài miệng mà thôi? So sánh thiên hạ với một vườn hoa, thật sự kinh tài tuyệt diễm, hay là lòng cao hơn trời, mệnh còn mỏng hơn giấy đây?”

“A, hi vọng không phải lại một tên Cố Trường Ca đi.”

...

Đạo Tử của các đạo thống Thánh Nhân đều phản ứng kịch liệt.

Thậm chí có người nghe được tin tức này, đứng tại chỗ đáp lại.

“Ta chính là Viên Hoằng của Vạn Pháp tông!”

“Đại sư huynh Huyền Thiên tông đã nhận là đóa hoa xuất chúng nhất, vậy sau này gặp nhau, không tránh được muốn luận đạo một phen, phân cao thấp.”

Viên Hoằng của Vạn Pháp tông đã đáp lại như vậy.

Mà thái độ này coi như đã ôn hòa.

Khi so sánh, đạo thống Thánh Nhân Ngũ Hành tông còn kịch liệt hơn nhiều, nghe nói Đạo Tử Phương Thiên của Ngũ Hành tông nghe thấy tin tức này, đánh nát một gốc san hô tại chỗ, trực tiếp lên tiếng.

“Một người ở trong tông môn hơn chục năm, lúc này mới đi ra mái nhà tranh của mình, cũng dám phát ngôn bừa bãi? Buồn cười đến cực điểm!”

“Hi vọng tương lai ngươi không gặp ta, nếu không ta nhất định sẽ khiến ngươi biết ngũ hành chi đạo lợi hại thế nào! Để ngươi biết hậu quả khi cuồng vọng!”

Ngoại trừ Ngũ Hành tông, Vạn Pháp tông.

Cũng có mấy vị hoàng tử công chúa của Thanh Vân vương triều lên tiếng.

“Hừ, Sở Cuồng Nhân lớn mật, thương tổn huynh trưởng ta không nói, còn dám tuyên chiến thiên hạ, vậy thì tốt, tương lai ta nhất định sẽ gặp ngươi một lần!”

Tam hoàng tử của Thanh Vân vương triều lên tiếng.

“Sở Cuồng Nhân, thương tổn huynh trưởng ta, bút trướng này, Linh Lung công chúa ta nhớ kỹ, tương lai nếu gặp được, đừng trách ta ra tay vô tình!”

Đại công chúa Linh Lung công chúa cũng lập tức thả ra lời nói.

...

“Sở Cuồng Nhân, thật can đảm!”

“Quả nhiên người cũng như tên, mới vừa nhập thế đã dám tuyên chiến thiên hạ, quả nhiên đủ cuồng, hi vọng hắn có thể sống lâu mấy ngày.”

“Cây mọc thành rừng, gió vẫn thổi bật rễ.”

“Quá xuất sắc, sớm muộn sẽ thất bại, thật sự cho rằng đánh bại một tên Cố Trường Ca sẽ vô địch thiên hạ sao, ta chờ chế giễu.”

“Chỉ là một tên Cố Trường Ca nữa mà thôi.”

Trong lúc nhất thời, Sở Cuồng Nhân giống như trở thành mục tiêu để thiên kiêu khắp thiên hạ nhằm vào, cho dù có thực lực hay không, đều muốn lên án hai câu.

Giống như như vậy có thể khiến bản thân trở nên cao lớn hơn.

...

Mà lúc này, Sở Cuồng Nhân đang ở đầu ngọn sóng đã mang theo Lam Vũ rời khỏi Huyền Thiên tông, một đường thẳng đến phương nam.

Dường như hắn có mục đích rõ ràng.

“Công tử, chúng ta muốn đi đâu?”

Lam Vũ trên đường hiếu kỳ hỏi.

“Đi tìm bảo bối.”

Sở Cuồng Nhân lắc bản đồ trong tay, cười nhạt nói.

May mắn lúc rút liên tiếp mười lần kia, Sở Cuồng Nhân đã từng rút được một tấm bản đồ tàng bảo cấp Tinh Diệu, lần này hắn đi rèn luyện chính là muốn đi tìm bảo bối.

Trùng hợp chính là, bảo tàng này giấu ở Thanh Long vực.

“Dựa theo bản đồ ghi chép, bảo tàng này giấu ở một dãy núi gần thành Bạch Vân tại Thanh Long.” Sở Cuồng Nhân thầm nói.

Ngoại trừ bảo tàng, còn có một chuyện khiến Sở Cuồng Nhân hiếu kỳ nữa.

Đó chính là Bạch Vân thành chi chủ.

Nghe đồn, hiện nay thành chủ thành Bạch Vân Diệp Vô Ngân chính là một vị Kiếm Tôn đỉnh phong, cùng sư tôn của mình là hai ngọn núi kiếm đạo cao nhất tại Thanh Long vực, được người ta gọi là Thanh Long song kiếm.

Hắn biết Huyền Kỳ Tôn Giả, là Vô Thượng Chí Tôn, mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy ông ấy xuất thủ, nhưng hắn từng dùng Động Tất Chi Nhãn tra xét, chiếm được một số tin tức, chiến lực của ông ấy tuyệt đối vượt xa các Tôn giả khác.

Mà Diệp Vô Ngân có thể nổi danh cùng sư phụ, chắc chắn không tầm thường.

Lần này tiến về thành Bạch Vân, có lẽ có thể đi bái phỏng một chút.

Hai ngày sau.

Sở Cuồng Nhân và Lam Vũ đã đi đến địa điểm được kí hiệu trên bản đồ, nhưng trước mặt hắn lại là một vùng núi trống rỗng.

Đừng nói bảo tàng, đến sợi lông cũng không có.

“Công tử, có phải chúng ta đã tìm sai chỗ rồi không?”

“Sẽ không, ở ngay chỗ này.” Sở Cuồng Nhân tự tin cười một tiếng, nói: “Bản đồ đã nói, nơi cất giấu bảo tàng thiết lập trận pháp, giấu trong hư không, cần dùng địa khí trùng kích, mới có thể khiến nó hiện hình.”

“Địa khí trùng kích?”

“Đúng.”

Sở Cuồng Nhân cười, ngay sau đó, hắn nhìn hư không trước mắt, khẽ quát một tiếng, triển khai tu vi Nguyên Anh cảnh, hội tụ địa khí ở bốn phía.

Chính là Thánh Vương pháp, Nhân Sơn Ấn Quyết!

Sở Cuồng Nhân nắm ấn quyết, đạo vận huyền diệu lưu chuyển, sơn hà bốn phía chấn động, địa khí dồi dào hóa thành một tòa thần sơn đập ra.

Thần sơn đυ.ng vào hư không, dường như đâm vào bích chướng, một tiếng ầm vang truyền đến, lượng lớn địa khí du tẩu khắp nơi, đánh thẳng vào bốn phía.

Một trận hào quang rực rỡ đột nhiên phóng lên tận trời!

Ngay sau đó, một cánh cửa lớn màu vàng óng xuất hiện trong hư không, trên cửa khắc họa hình ảnh sông núi, dị thú, nhật nguyệt.

Trên cửa chính còn lơ lửng hai hình Long Phi Phượng Vũ, hai chữ lớn tràn ngập đạo vận huyền diệu... Nguyên Linh! !

Cửa lớn màu vàng óng vắt ngang hư không, từng trận hào quang hắn ra, đạo vận vờn quanh, sinh linh trong phạm vi mấy trăm dặm đều cảm nhận được.

Cho dù ở nơi xa xôi, một số cường giả cũng cảm nhận được dị thường.

“Đó là cái gì? Cửa lớn?”

“Năng lượng cường đại ba động, đạo vận thật nồng nặc, chẳng lẽ lại có bảo vật gì hiện thế sao? Mau đi xem một chút!”

“Đây là thiên đại cơ duyên! Ta phải thu hoạch được cái kia!”

“Nguyên Linh... Trời ạ, chẳng lẽ đây là Nguyên Linh Chí Tôn, hai vạn năm trước, danh động thiên hạ, danh xưng đệ nhất nhân phía dưới Thánh Nhân! !”

“Hai vạn năm trước, Nguyên Linh Chí Tôn trùng kích Thánh cảnh vẫn lạc, mà nghe nói, trước khi chết, ông ấy từng giấu bảo vật mình thu thập suốt đời tại một khu vực bí ẩn nào đó, chẳng lẽ đây chính là nơi giấu bảo tàng của Nguyên Linh Chí Tôn!”

“Nghe đồn, trong bảo khố của Nguyên Linh Chí Tôn có cơ duyên thành Thánh! Nếu lấy được... Thì có thể thành thánh rồi! Đi, đi mau! !”

Trong lúc nhất thời, vô số cường giả phát giác dị thường.

Vô số người điên cuồng!

Một cái bảo khố của Vô Thượng Chí Tôn đủ khiến người rung động, vô số tu sĩ chạy theo như vịt, đừng nói đến bên trong còn cất giấu cơ duyên thành Thánh!

Toàn bộ Thương Khung tinh có bao nhiêu Thánh Nhân chứ?

Điên rồi.

Tất cả mọi người giống như nổi điên chạy tới cửa lớn màu vàng óng này.

Sở Cuồng Nhân nhìn một màn trước mắt, cũng mơ hồ.

Hố cha à?

Hắn chỉ muốn đến tìm bảo bối, cầm hết bảo tàng liền rời đi, nhưng bây giờ động tĩnh huyên náo lớn như vậy, hấp dẫn tất cả mọi người tới đây, hắn làm sao có thể âm thầm phát tài nữa? !

Trong âm thầm, thất tổ cũng bị dọa đến suýt chút nữa cắn rơi đầu lưỡi.

Mấy ngày nay ông ấy thường xuyên nhìn thấy Sở Cuồng Nhân cầm một tờ giấy gọi là bản đồ bảo tàng suy nghĩ, cũng không để ở trong lòng.

Bản đồ bảo tàng sao, so với đồ chơi còn nhiều hơn, một số cường giả tính cách cổ quái thích lưu lại các câu hỏi không biết đáp án để người ta đi phá giải, nhất là bản đồ bảo tàng, lúc còn trẻ tuổi, ông ấy đã nhìn thấy quá nhiều rồi.

Có ai nghĩ được, thứ này lại là bản đồ bảo tàng của Nguyên Linh Chí Tôn!

Thất tổ mộng.

Đã sớm nghe nó, i lúc còn ở trong tông môn, Sở Cuồng Nhân ba ngày thì hai lần nháo ra động tĩnh lớn, có ai ngờ được, tên gia hỏa này mới đi ra ngoài rèn luyện hai ngày đã nháo ra động tĩnh lớn như thế.

Nơi cất giấu bảo tàng của Nguyên Linh Chí Tôn a, cái này sẽ dẫn bao nhiêu cường giả đến chứ?

“Có phải ta nên ở sau núi dưỡng lão không?” Thất tổ bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
« Chương TrướcChương Tiếp »