Chương 7: Mặt mũi Diệp Thần

Edit: Xích Ma

Tác Giả: Kiếm Nhược Lưu Thủy

______________________________________________________________

Diệp Đào ở một bên nói ra: "Cha, người đừng nóng giận, công ty của con yêu cầu rất cao, bằng cấp tối thiểu nhất cũng là nghiên cứu sinh, nếu Diệp Thần mà đến công ty của con hắn cũng không có tư cách đâu."

"Đúng vậy, người giống Tiểu Đào thì mới có bản lĩnh! Một tháng 20 ngàn, một năm thì hơn 200 ngàn đấy!" Nhị thẩm ở một bên nịnh nọt nói.

"Tiểu Đào chúng ta, vừa mới mua được ngôi nhà 80 mét vuông ở khu đô thị, hơn 3 triệu? vừa mới mua một chiếc xe Toyota đó." Thím cả khoe khoang nói.

Bác hai một mặt hâm mộ: "cậu xem Tiểu Đào nhà người ta đi, có xe có nhà, bạn gái thì xinh đẹp, ở công ty thì làm trưởng phòng, Tiểu Thần cậu nên học hỏi Tiểu Đào đi."

Bác cả chỉ Diệp Thần: "Diệp Thần, câu xem, đều là người đồng lứa, tại sao lại chênh lệch nhau lớn như vậy."

Đúng lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Một mỹ nữ mặc âu phục màu đen đi đến.

Mỹ nữ vừa tiến đến, tất cả họ hàng Diệp gia hai mắt tỏa sáng.

Mỹ nữ này thật quá xinh đẹp.

Dáng người cao gầy, khuôn mặt tinh xảo giống như mỹ nữ trong tranh vậy.

Nhìn thấy Tô Uyển Nghi, Diệp Đào kích động đứng lên: "Tô tổng? Ngài sao lại tới đây."

Tô Uyển Nghi nhìn thoáng qua Diệp Đào sửng sốt một chút: "Anh là?"

"Tôi là trưởng phòng của một công ty con trên thị trường, lúc họp tôi đã gặp qua ngài."

"À!"

Tô Uyển Nghi nhàn nhạt nhẹ gật đầu, sau đó, họ hàng Diệp gia nhìn thấy mỹ nữ chậm rãi đi tới trước người Diệp Thần.

"Diệp tổng, chúng ta lại gặp mặt?"

"Diệp tổng?"

Người Diệp gia đều ngây dại.

Diệp Thần không phải là tài xế Didi sao? Như thế nào lại là Diệp tổng?

Diệp Thần cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới lại gặp Tô Uyển Nghi ở nơi này.

Nhìn thấy Tô Uyển Nghi thân thiết với Diệp Thần như thế, Bác cả cùng Thím cả cảm giác toàn thân không được tự nhiên.

Vô luận về nhan sắc hay thân hình của Tô Uyển Nghi đều có thể nghiền ép được con dâu của bọn họ.

Nếu mà đem bạn gái Diệp Đào đi so sánh cùng Tô Uyển Nghi, quả thực như là gà rừng với Phượng Hoàng vậy.

Tô Uyển Nghi hé miệng cười: "Hôm nay, may mắn mà có anh, chúng tôi mới có thể ký được một hợp đồng lớn nên công ty của chúng tôi ăn tiệc chúc mừng tại đây, vừa vặn gặp anh."

"Đúng rồi, công ty của chúng tôi có mấy lão tổng đều muốn đi qua mời rượu anh đấy?"

"Ha ha, không cần khách khí như thế."

Lúc này, bên ngoài lại tiến đến thêm mấy người.

Diệp Đào cơ hồ sợ ngây người, người tiến vào đều là ông chủ công ty lớn.

Hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, em họ của mình ngưu bức như vậy, công ty lớn vậy mà đều mời rượu nó.

Diệp Đào đứng ở một bên, một mặt tâm thần bất định cùng xấu hổ.

Diệp Thần ngược lại là ngồi rất ổn định, rất tự nhiên tiếp nhận rượu của mấy lão tổng.

"Diệp tổng, về sau chiếu cố nhiều hơn."

"Diệp tổng, lần này may mắn mà có ngài."

. . .

Mấy lão tổng rất cung kính mời rượu xong sau đó mới rời khỏi.

Bác cả nhìn đến ngây người.

Bác hai thấy choáng.

Họ hàng Diệp gia tất cả đều kinh ngạc.

Diệp tổng?

Diệp Thần không phải tài xế Didi sao?

Cánh cửa lần nữa bị mở ra!

Tổng giám đốc khách sạn Vạn Hào tự mình mang theo ba cô phục vụ xinh đẹp đi đến.

"Diệp tổng, vừa mới biết ngài đến khách sạn chúng tôi dùng cơm, chúng tôi đặc biệt tặng ngài thêm mấy món ăn nữa."

Thời điểm phục vụ đem đồ ăn để lên bàn, người Diệp gia sợ ngây người.

Vây cá, bào ngư, cua hoàng đế. . .

Mỗi một món đều có giá trị không nhỏ.

Không chỉ như thế, phục vụ còn tự mình đem lên một bình rượu vang đỏ.

Nhìn thấy bình rượu vang đỏ kia, Diệp Đào trong nháy mắt ngớ ngẩn.

"Ta thao, đây là Lafite 82 năm! Một bình 100 ngàn đó?." Diệp Đào nhịn không được nói to lên.

Trước kia Diệp Đào từng cùng lão tổng ăn cơm, nghe lão tổng giới thiệu qua, một bình Lafite 82 năm có giá trị 100 ngàn.

Bác cả nhìn cả bàn thịt rượu cũng ngây ngẩn cả người.

"Phục vụ, chúng tôi không có gọi những thứ này?"

Nói đùa, một bàn đồ ăn này còn tặng thêm bình rượu mấy trăm ngàn nữa, bọn họ có thể ăn nổi sao.

"Vị tiên sinh này xin yên tâm, tập đoàn Vạn Hào chúng tôi thuộc về sản nghiệp của tập đoàn Ức Đạt, bởi vì Diệp tổng là tổng giám đốc tập đoàn, nên bàn tiệc rượu hôm nay, toàn bộ miễn phí."

"Miễn phí?"

Bác cả, Thím cả còn có Bác hai Thím hai, tất cả Diệp gia đều choáng váng.

Diệp Thần là tổng giám đốc tập đoàn Ức Đạt?

Cái này sao có thể.

Người Diệp gia hoàn toàn ngạc nhiên, tập đoàn Ức Đạt là xí nghiệp lớn nhất Trung Quốc, nắm giữ gần trăm trung tâm mua sắm trong nước, khách sạn còn có bất động sản, giá trị thị trường lên đến10 tỷ.

Diệp Thần là tổng giám đốc Ức Đạt?

"Ừm!"

Đối với những thứ này, Diệp Thần cũng không kinh hãi, ngược lại rất bình tĩnh.

"Cảm ơn."

Quản lý hơi hơi khom người: "Diệp tổng, ngài còn có gì phân phó nữa không?"

"Không có."

"Vậy thì tốt, chư vị từ từ dùng, Diệp tổng ngài có chuyện gì cứ việc gọi điện thoại cho tôi."

Quản lý rời đi.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng.

Người Diệp gia đều chăm chú nhìn Diệp Thần.

Trời ạ!

Diệp Thần lại tổng giám đốc tập đoàn Ức Đạt.

Đây chẳng phải là nắm giữ 10 tỷ sao.

Thậm chí ngay cả bạn gái Diệp Đào, nhìn Diệp Thần bằng ánh mắt nóng rực.

Đây chính là phú nhị đại trong truyền thuyết sao?

Diệp Đào cùng Diệp Thần căn bản là không có cách nào so sánh, nếu có thể mượn cơ hội kết giao với Diệp Thần nàng sau này sẽ được gả vào hào môn!

Nghĩ tới đây, ánh mắt bạn gái Diệp Đào càng nóng rực hơn.

Bác cả, Thím cả, Bác hai, Thím hai còn có Diệp Đào hoàn toàn kinh hãi choáng váng.

Khó trách vừa nãy bọn họ khoe khoang Diệp Đào, Diệp Thần chỉ cười không nói.

Căn bản chút thành tích của Diệp Đào ở trước mặt Diệp Thần không đáng giá nhắc tới.

"Thần Thần, không nghĩ tới ngươi vậy mà có tiền đồ như vậy."

"Lão tam em thật sự là có đứa con trai tốt."

"Tiểu Đào, còn không mau mời rượu em họ cậu đi."

"Đúng vậy, cậu xem Thần Thần người ta, còn trẻ như vậy đã là tổng tài công ty, cậu học hỏi người ta một ít đi."

Cha mẹ Diệp Thần lúc này vẫn còn ở trạng thái kinh ngạc, làm sao con trai mình đột nhiên thành tổng tài?

Cái này cũng quá đột nhiên đi ~

Một nhà Diệp Đào sắc mặt thì khó coi vô cùng, trước kia bọn họ đều là giẫm lên Diệp Thần, còn bây giờ chỉ có thể theo mọi người cười ngượng ngùng nâng chén.

Đặc biệt là những họ hàng vừa nãy chế giễu Diệp Thần, trên mặt đều là sự xấu hổ.

Bữa cơm này, mọi người không ngừng mời rượu Diệp Thần, bất quá Diệp Thần lại muốn lấy lý do chạy Didi, chỉ uống một chút nước trái cây.

Những người họ hàng kia hai mặt nhìn nhau.

Mẹ nó đã là tổng giám đốc Ức Đạt rồi còn lái Didi cái lông gì.

Nếu như là trước kia, những người này đã sớm quở trách Diệp Thần không có quy củ, nhưng hôm nay lại đều rất cung kính.

Sau khi ăn xong, mọi người đều rất cung kính bồi tiếp Diệp Thần ra khách sạn.

Nếu là trước kia họ hàng cha mẹ Diệp Thần căn bản không nguyện ý, nhưng hôm nay lại biến thành vô cùng nhiệt tình.

Quản lý khách sạn Vạn Hào đích thân đứng tại cửa ra vào: "Diệp tổng, xe đã chuẩn bị xong cho ngài."

Một chiếc xe Bentley đã sớm đậu tại cửa khách sạn chờ.

Diệp Thần nhẹ gật đầu: "con lái xe tới, để con đưa cha mẹ trở về."

Diệp Thần quyết định để cha mẹ vào ở biệt thự giữa hồ.

Dù sao cặp vợ chồng già khổ cực cả một đời cũng nên hưởng phúc rồi.

Diệp Thần mở cửa xe Pagani ra, ngồi vào buồng lái.

Diệp Đào tròng mắt cả kinh.

Pagani hơn 30 triệu.

Nhìn thấy Diệp Thần lái xe rời đi, Bác cả thở dài.

"Tiểu Đào, mua chút lễ vật, có thời gian mua chút lễ vật sang nhà Bác ba nhìn xem, về sau để Tiểu Thần chiếu cố con."

Tuy không muốn thừa nhận, trước kia Diệp Đào là niềm kiêu ngạo của Diệp gia, nhưng là từ hôm nay trở đi, Diệp Thần mới là niềm kiêu ngạo của Diệp gia.