Chương 11: Cứu Cực

Dịch: LapTran

-----

Kình phong ập tới khiến da mặt đau rát, mắt không mở được.

Sắc mặt Mộc Phàm thay đổi, đây là chỗ lợi hại của võ học cao cấp.

Tên một mắt nắm giữ võ học cao cấp, Băng sơn quyền, một quyền rất khủng bố, sô pha trong phòng khách bị quyền phong cuốn bay.

Quyền phong mạnh mẽ đánh tới, mắt thấy Lăng Sa sắp bị đánh trúng, chắc chắn không chết cũng tàn phế.

Loại tốc độ, lực lượng này căn bản không phải cùng cấp với cả hai, Lăng Sa chỉ là Tôi thể bát trọng, nhìn thì không kém nhiều nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.

Đối mặt với Tôi thể cửu trọng viên mãn, nàng không có biện pháp chống lại, thậm chí không thể tránh né.

Vì một khi né tránh, Mộc Phàm sau lưng nhất định sẽ bị đánh thành thịt vụn.

Nghĩ vậy, Lăng Sa cắn răng, tập trung lực lượng toàn thân, bày ra tư thế đô vật, muốn liều mạng.

Đây là Quân thể trạng đấu thuật mà chỉ Chấp pháp giả mới có thể học tập, uy lực cực kỳ cường đại.

Hai người va chạm, chỉ nghe một tiếng “Phanh”, toàn bộ biệt thự chấn động.

Lăng Sa văng ra ngoài, rơi vào một góc, miệng phun máu tươi, đã bị trọng thương.

“Hắc hắc, đến tiểu tử ngươi, chờ giải quyết ngươi lại hưởng thụ cô bé kia.”

Tên một mắt cười dữ tợn nhảy đến, muốn tuyệt sát Mộc Phàm.

“Chạy mau, trốn đi!”

Lăng Sa nhìn thấy cảnh này, hoảng sợ kêu to.

“Muốn chạy trốn, vô dụng, tìm chết đi.” Tên một mắt cười lớn gϊếŧ tới.

“Đúng lúc lắm, liền dùng ngươi để thử uy lực Tôi thể quyền Cứu cực.”

Hai mắt Mộc Phàm nhíu lại, không có tránh đi, ngược lại đưa ra một quyết định kinh người.

“Hệ thống, lập tức cấp sử dụng thẻ Cứu cực, tăng Tôi thể quyền lên tới Cứu cực, nhanh lên.”

Mộc Phàm hét to trong lòng, muốn tăng Tôi thể quyền tăng lên tới cấp độ Cứu cực.

Tầng thứ này chỉ tồn tại trên lý luận, chưa từng có người đạt tới, cho nên Mộc Phàm tò mò cảnh giới này sẽ có chỗ nào khác biệt.

Ong!

“Tiêu hao một tấm thẻ Cứu cực, Tôi thể quyền nhập môn, thành tựu, đại thành, viên mãn, cứu cực, đã hoàn thành thăng cấp.”

Theo tiếng hệ thống truyền đến, đại não Mộc Phàm ong ong, không gian như trở nên yên lặng, vô cùng chậm chạp.

Toàn bộ đại não vận động nhanh chóng, vô số quyền pháp dũng mãnh tiến vào đại não, dung nhập vào tâm thần, như sinh ra đã biết.

Hầu như trong một phần ngàn giây ngắn ngủi, Mộc Phàm lĩnh hội vô số tinh tuý của Tôi thể quyền, linh khí bàng bạc từ bốn phương tám hướng vọt tới, nháy mắt nhập vào thể.

Xẹt!

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm lắc mình vọt tới, thân hình trở nên to lớn.



Lăng Sa xem mà ngây người, ngơ ngẩn nhìn Mộc Phàm đột nhiên xông lên.

Tên một mắt cũng đơ ra, nhìn Mộc Phàm xông tới, trong lòng chấn động, không biết tại sao tiểu tử này đột nhiên dũng cảm như vậy?

Dù bất ngờ nhưng hắn cũng không thèm để ý.

Tên một mắt cười to nói: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn vội vã tìm chết, lão tử liền thành toàn ngươi, chết đi.”

Rống to một tiếng, tên một mắt phóng đến, cánh tay mang theo quyền phong lạnh thấu xương nện về phía mặt Mộc Phàm, một khi bị đánh trúng, đầu chắc chắn nát bấy.

Phải biết rằng, một quyền của võ giả Tôi thể cửu trọng viên mãn có thể đánh xuyên qua tấm thép dày ba phân.

Đối mặt với một quyền dũng mãnh của một mắt, Mộc Phàm bình tĩnh chạy như bay, nắm tay nổi lên quầng sáng màu đồng.

Ở trong mắt hắn, từng động tác của tên một mắt trở nên chậm hơn vô số lần, lộ ra nhiều sơ hở.

“Không...”

Phía sau truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Lăng Sa, nàng không nhịn được nhắm mắt lại.

“Ngươi quá chậm.” Mộc Phàm đột nhiên lạnh nhạt nói.

Tên một mắt sửng sốt, không đợi hắn phản ứng thì Mộc Phàm đã nện tới một quyền.

“Tôi thể quyền?” Tên một mắt cảm giác có chút quái dị, trong lòng báo động có nguy hiểm.

Tuy rằng báo động nhưng một quyền vẫn nện tới, tiếng xé gió vang lên.

“Tôi thể quyền, Cứu cực!”

Mộc Phàm khẽ quát một tiếng, khí thế bùng nổ, nắm tay nháy hóa thành ảo ảnh nện hướng thẳng về phía tên một mắt.

Tên một mắt đột nhiên trừng to mắt, đồng tử nổi tơ máu, như gặp quỷ, muốn tránh nhưng đã không kịp, nắm tay nện vào ngực hắn.

Oanh!

Cùng với một tiếng nổ vang, toàn bộ biệt thự lắc lư, Lăng Sa sợ hãi nhắm mắt, không dám xem kết cục của Mộc Phàm.

Rầm, một bức tường của biệt thự bị đánh xuyên qua, để lại lỗ hình người, bên kia là một người máu thịt lẫn lộn.

Đó là tên một mắt.

“Ngươi... Thế mà... Luyện thành... Cứu... Cứu...” Tên một mắt giãy giụa ngẩng đầu, còn chưa dứt lời liền tắt thở.

Đến chết hắn cũng không thể tưởng tượng được nổi bản thân sẽ chết trong tay một học sinh vị thành niên, vẫn là trong trạng thái cường đại nhất.

Một quyền, chỉ một quyền, tên một mắt Tôi thể cửu trọng viên mãn đã bị xử lý.

Trước khi chết, tên một mắt đã hiểu vì sao mình chết, bởi vì hắn nhìn thấy một quyền kia của Mộc Phàm, một quyền tu luyện tới cảnh giới không người nào đạt tới.

Tốn một tấm thẻ Cứu cực để có thể một quyền với uy lực rất khủng bố, Tôi thể cửu trọng viên mãn bị hạ gục trong nháy mắt.

“Thật là lợi hại.”

Mộc Phàm ngây ngốc nhìn nắm tay của mình, lại nhìn tên một mắt bị đánh xuyên qua vách tường, nằm bên kia, thân thể rách nát, xương cốt đứt gãy.

Uy lực cường đại khiến Mộc Phàm cũng sợ ngây người, Tôi thể quyền Cứu cực mạnh hơn dự kiến nha.

Hơn nữa còn không thể tránh né.

Đợi một lúc lâu không thấy động tĩnh gì, Lăng Sa lặng lẽ mở mắt, nàng tức khắc bị cảnh tượng trước mắt làm choáng váng.



Phòng khách biệt thự hỗn loạn, vách tường xuất hiện lỗ thủng, đá vụn, tro bụi phủ đầy đất.

Khi nhìn qua lỗ thủng, có một người máu thịt lẫn lộn đang nằm, đúng là tên một mắt.

Nhưng hắn đã chết, không còn động đậy, Lăng Sa xem mà ngây ngốc, không biết mình là ai, đang nơi nào.

Tên một mắt Tôi thể cửu trọng viên mãn chết như thế nào, ai gϊếŧ chết?

Lăng Sa bỗng nhiên tỉnh ngộ, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Mộc Phàm, là tiểu tử này làm?

“Tiểu thí hài, ngươi, là, là ngươi gϊếŧ hắn?” Lăng Sa vẫn không thể tin được.

Mộc Phàm đang ngồi xổm ở đó, tìm kiếm đồ trên người tên một mắt.

Hắn cũng không quay đầu, nói: “Ta gϊếŧ, ai, vốn muốn sinh hoạt êm đềm, hiện tại xem ra không có biện pháp điệu thấp.”

“Ta cũng muốn điệu thấp lắm nha, nhưng thực lực không cho phép.”

Nghe lời này, trán Lăng Sa nổi gân xanh, câm nín nhìn Mộc Phàm, thật muốn đánh hắn.

Nhưng vừa rồi Mộc Phàm đánh chết tên một mắt như thế nào?

Hai mắt Lăng Sa tỏa ánh sáng nhìn chằm chằm Mộc Phàm, chỉ thấy hắn đột nhiên móc được một quyển thư tịch từ trên người tên một mắt, bên trên viết mấy chữ.

Bát cực quyền!

Một quyển quyền phổ cao cấp.

Mộc Phàm nhẹ nhàng thu lại, xoay người cười nói: "Này tiểu tỷ tỷ, đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ thẹn thùng nha.”

“Phụt...” Lăng Sa tức giận đến mức cười khanh khách, trừng hắn một cái rồi nói: “Mộc Phàm, ta cũng không dò hỏi bí mật của ngươi, chỉ hy vọng ngươi không kiêu ngạo.”

“Tóm lại, tên một mắt đền tội chính là kết quả tốt nhất, còn bí mật của ngươi, yên tâm đi, tỷ tỷ sẽ thay ngươi giữ kín.”

Nàng chớp chớp mắt với Mộc Phàm, như đang nói tỷ tỷ rất tốt với ngươi, còn giúp ngươi giữ bí mật đó.

Mộc Phàm vừa nghe liền cảm thấy không đúng, lập tức nói: “Không đúng, có phải ngươi muốn một mình độc chiếm công lao hay không, nói cho ngươi biết, tuyệt đối không được.”

“Đào phạm là do ta mạo hiểm đánh chết, lại còn có cứu ngươi một mạng, nói như thế nào thì có một phần công lao của ta, nhưng ta không cần công lao, nghe nói có tiền thưởng, cần phải cho ta, không thể thiếu.”

Mộc Phàm nghiêm trang nói.

Lăng Sa ngây người, tiểu tử này chỉ nhận tiền không nhận người nha.

“Ai, thật thảm mà, nhà ta bị đánh thành như vậy, không thể ở, phải tu sửa một lần mới được.” Mộc Phàm nhìn vách tường tan nát cùng mảnh vụn khắp nơi, khóc không ra nước mắt.

“Ngươi yên tâm, ta sẽ báo cáo thiệt hại, bên trên sẽ phái người đến giúp ngươi tu sửa.”

Lăng Sa đứng lên, vỗ vỗ ngực bảo đảm, Mộc Phàm không nhịn được mà nhìn nàng nhiều thêm chút.

“Được, ta đem thi thể trở về báo cáo, còn chuyện tiền thưởng thì ngươi an tâm chờ, sẽ có thông báo nhanh thôi.”

Lăng Sa nói xong, vội vã mang theo thi thể tên một mắt rời đi.

Còn Mộc Phàm thì nhìn đống hỗn loạn trong nhà một lúc.

“Xem ra phải về trường học ở tạm.”

Nói xong, Mộc Phàm thu thập ít đồ, trở về trường học.