Chương 14: Dọa Tiểu Ra Quần

Dịch: LapTran

-----

Mộc Phàm bình tĩnh đi tới khiến người chung quanh ngây ra.

“Tiểu tử này muốn tìm cái chết?”

Có bạn học ngây ngốc nói, các bạn học khác sôi nổi gật đầu tán đồng.

“Tự tìm đường chết!”

“Một phế vật luyện Tôi thể quyền không nhập môn, thế mà cũng dám gọi nhịp với Tôi thể quyền đại thành như Lý Đại Đảm?”

“Xem kịch nào, hắn chết chắc rồi.”

Chung quanh nghị luận sôi nổi, người nào cũng tỏ vẻ hứng thú, muốn nhìn Mộc Phàm làm trò.

Lý Đại Đảm cũng giận tới mức cười dữ tợn nói: “Mộc Phàm, lá gan to nha, cũng dám gọi nhịp với ta, xem ra không cho ngươi chút màu sắc thì ngươi không nhớ.”

“Để ngươi nhìn xem, thế nào là võ học cấp cao.”

Lý Đại Đảm nói xong, hơi thở bùng nổ, hai tay giơ lên, hai chân vừa dậm đất nhảy lên, tựa như một đầu bạch hạc tức giận giương cánh bay cao, chân hung hăng đá về phía Mộc Phàm.

“Mộc Phàm, chết đi.”

Cùng với một tiếng hét to, Lý Đại Đảm thi triển Tôi thể quyền đại thành đánh tới Mộc Phàm, rất tàn nhẫn, người bình thường sẽ không thể tiếp nổi.

Lý Đại Đảm phóng tới, trong mắt người khác thì tốc độ cực nhanh nhưng trong mắt Mộc Phàm chậm như ốc sên, quả thực chồng chất sơ hở.

Mộc Phàm lắc đầu, người ngoài còn tưởng rằng là bị dọa choáng váng.

Ngay thời điển người khác cho rằng Mộc Phàm sẽ bị đánh trúng, vỡ đầu chảy máu thì hắn đột nhiên nâng bàn tay, tay trái như tia chớp bắt lấy nắm tay của Lý Đại Đảm.

Còn tay phải thì thuận thế nện một quyền vào ngực Lý Đại Đảm.

Phanh!

Hai mắt Lý Đại Đảm nhô ra, thân thể như cọng rơm bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, rơi vào bồn hoa, nằm yên không nhúc nhích.

Hiện trường tĩnh mịch, bạn học chung quanh đều ngây ngốc nhìn cảnh trước mắt, đơ ra, hoàn toàn không biết đông tây nam bắc gì luôn.

Ở trước mặt Mộc Phàm là một người đầu cắm vào đất, tạo ra một cái hố, miệng mũi toàn là máu, rất thảm.

Người này đúng là Lý Đại Đảm, lại bị Mộc Phàm đánh ngã.

“Thế này mà cũng gọi là Tôi thể quyền sao?”

Mộc Phàm từ trên cao nhìn xuống, khinh thường nói: “Có hoa không quả, sơ hở chồng chất, ta còn chưa dùng sức mà ngươi đã nằm dài rồi, thật khiến người ta thất vọng.”

“Lý Đại Đảm, làm việc có thể cao điệu, nhưng làm người nhất định phải điệu thấp.”

“Làm người không thể quá kiêu ngạo, nếu kiêu ngạo thì sẽ bị người ta chỉnh chết, nhớ kỹ chưa?” Ánh mắt Mộc Phàm sắc bén nhìn chằm chằm Lý Đại Đảm trong bồn hoa.

Giờ khắc này, Lý Đại Đảm thật sự ngốc, vẻ mặt hoảng sợ, hai mắt trừng to.

Hắn nhìn ánh mắt của Mộc Phàm, từ lúc bắt đầu còn kiêu căng, khinh thường, đến bây giờ thì sợ hãi, dưới hai chân thế mà tràn ra bãi nước tanh hôi.

“Ghê quá, bị dọa té đái rồi sao?” Mộc Phàm bóp mũi, chán ghét nhảy ra xa.



Lời này khiến Lý Đại Đảm xấu hổ, giận dữ, hai mắt trợn ngược ngất xỉu.

Mộc Phàm lắc đầu, thở dài nói: “Ai, đáng thương nha, chỉ có chút năng lực thế này mà dám kiêu ngạo ương ngạnh, quả thực mất mặt xấu hổ.”

“Mập mạp, chúng ta đi.”

Nói xong, Mộc Phàm trực tiếp rời đi hiện trường, bạn học bốn phía sôi nổi nhường đường, vẻ mặt kính sợ, nhìn hắn bằng ánh mắt nghi ngờ không thôi.

Phía sau, mập mạp cũng cảm thấy mờ mịt, choáng váng theo hắn rời đi, trong lòng chưa hết chấn động.

Cho đến khi Mộc Phàm đi xa, các bạn học mới tỉnh táo, một đám nhìn Lý Đại Đảm ngất xỉu trên mặt đất rồi nhìn nhau.

“A!”

“Không thể nào?”

“Ta đang nằm mơ, nhất định đang nằm mơ?”

Có bạn học không tin, nhéo mình một cái, cảm thấy đau, không phải nằm mơ.

Lúc này mới khϊếp sợ không thôi.

“Xôn xao!”

“Phế vật kia thế mà tung một đấm khiến Lý Đại Đảm nằm dài?”

“Giả đi?”

“Ta không tin!”

Tất cả bạn học kinh hãi, hoảng loạn, hoàn toàn không tin kết quả này.

Bởi vì bọn họ căn bản không tin một phế vật tu luyện mười năm đều không nhập môn thế mà có thể nện ngã một tên Tôi thể đại thành.

Thậm chí còn làm người ta mất khống chế, truyền ra ai tin?

Không ai tin tưởng, đám bạn học tận mắt nhìn thấy đều ngơ ngác, dù không muốn tin nhưng sự thật chính là như vậy.

“Mộc Phàm, chẳng lẽ hắn không phải phế vật?”

“Chỉ là ẩn giấu thực lực thật sự?”

“Nhưng vì sao?”

Đúng vậy, mọi người mờ mịt, không hiểu, nếu Mộc Phàm có thực lực cường đại như vậy vì sao không biểu hiện ra ngoài.

Hơn nữa ấn giấu đến tận mười năm, không tiếc bị vô số người cười nhạo, châm chọc, trở thành trò cười, thậm chí hiện tại còn bị trường học khai trừ.

Trường học vừa mới ra thông báo khai trừ Mộc Phàm, sau đó Mộc Phàm liền biểu hiện ra thực lực kinh người như thế, rốt cuộc là vì điều gì.

“Mộc Phàm... Thú vị.”

Trong đám người, có một người nữ sinh yên lặng chú ý Mộc Phàm, từ đầu tới cuối đều xem rõ ràng.

Nói thật thì nàng cũng rất khϊếp sợ, đối với một quyền vừa rồi của Mộc Phàm và kết cục của Lý Đại Đảm, hoàn toàn không thể tin nổi.

“Thì ra ngươi ẩn giấu thực lực.” Nữ sinh xinh đẹp lầm bầm, nở nụ cười.

Nàng nhìn Mộc Phàm với ánh mắt tò mò, bắt đầu thấy hứng thú, vì sao hắn ẩn giấu thực lực?



“Mộc ca, hiện tại làm sao bây giờ, trường học đã ra thông báo khai trừ ngươi.”

Trên đường, mập mạp lo lắng nhìn Mộc Phàm, hỏi.

Nhưng Mộc Phàm lại bình tĩnh cười nói: “Khai trừ thì khai trừ, dù sao ta chỉ muốn ở trường học lăn lộn qua ngày mà thôi, hiện tại khai trừ cũng tốt.”

Mộc Phàm không có để ý, có hệ thống rồi, hắn chẳng quan tâm tới chuyện trường học có khai trừ hay không.

Trong đầu hắn bây giờ chỉ có hai chữ kiếm tiền, làm thế nào để kiếm thật nhiều tiền.

Mộc Phàm đã có một kế hoạch, chỉ chờ sắp xếp lại rồi xem có thuận lợi hay không.

“Cùng lắm thì ta đi ghi danh luyện đan hoặc là luyện khí.”

Mộc Phàm đột nhiên thốt ra một câu khiến mập mạp sợ ngây người.

Hắn ngơ ngác nhìn Mộc Phàm, nói: “Mộc ca, ngươi, ngươi điên rồi đi? Luyện đan, luyện khí đều cần thiên phú, hơn nữa cần phải có cơ sở luyện khí mới được.”

“Không sao, Luyện khí mà thôi, đơn giản.” Mộc Phàm phất tay, không thèm để ý.

Mập mạp hết chỗ nói rồi, hắn đột nhiên phát hiện mình hơi không hiểu huynh đệ chơi chung mười mấy năm này rồi, hoàn toàn nhìn không thấu.

Trên người hắn rốt cuộc cất giấu bí mật như thế nào, vì sao có thực lực cường đại lại ẩn giấu đi, tình nguyện trở thành trò cười.

Thật ra mập mạp không biết, Mộc Phàm chỉ mới có thực lực gần đây thôi, trước kia thật sự là đúng là phế vật không thể nhập môn trong miệng mọi người.

“Ngươi chính là Mộc Phàm?”

Nhưng vào lúc này, phía trước có đoàn người, trên áo mỗi người đều có in một huy hiệu, là nhân viên bảo vệ trường học.

Bọn họ ngăn đường Mộc Phàm.

“Là ta, các ngươi có chuyện gì?” Mộc Phàm bình tĩnh nhìn bọn họ.

Nhóm người nay xem như bảo an.

Nhưng đừng xem thường bọn họ, mỗi một tên đều có tu vi Tôi thể nhất trọng trở lên, thậm chí nghe nói đội trưởng là một vị Tôi thể tam trọng.

Một đám bảo an nhìn Mộc Phàm, cuối cùng có một người nam tử đứng ra.

Hắn khinh thường nói: “Hiệu trưởng để chúng ta tới thông báo cho ngươi, Mộc Phàm, ngươi bị khai trừ rồi, yêu cầu ngươi thu thập đồ đạc rời khỏi trường trong hôm nay, nếu không thì chúng ta chỉ có thể mạnh mẽ mời ngươi ra ngoài.”

Mộc Phàm vừa nghe liền hiểu.

“Không cần phiền toái, ta tự mình đi.”

“Mập mạp, ta đi trước một bước, có rảnh sẽ đến xem ngươi.”

Mộc Phàm nói cho mập mạp một tiếng, vẫy vẫy tay xoay người rời đi, toàn bộ quá trình có vẻ rất bình tĩnh khiến đám bảo an vốn dĩ khinh thường nhìn theo không biết làm sao.

Kịch bản này không đúng, không phải hắn sẽ đau lòng muốn chết, khóc lóc thảm thiết sao.

Mộc Phàm biểu hiện quá bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.

Không bao lâu, Mộc Phàm đã ra tới cửa trường học, nhưng mới ra tới liền gặp phiền toái.

“A, đây không phải Mộc Phàm, ca ca ta sao?”

Mộc Phàm mới ra liền thấy một đám người nhanh chóng xông tới.