Chương 22: Bị Vây Quanh

Dịch: LapTran

-----

Phanh!

Mặt đất vỡ vụn, Mộc Phàm lộn một vòng tránh thoát một kích.

Xoay người nhìn thì tức khắc kinh ngạc.

“Yêu quái?”

Hai mắt Mộc Phàm trừng lớn, có một sinh vật quái dị, toàn thân màu đen bóng, đầu cực to, trán có một con mắt, miệng đầy răng nanh, chảy dịch nhầy ghê tởm.

Sau lưng nó là một cái đuôi như xích sắt, vô cùng sắc nhọn, giống như có thể đâm thủng tấm thép.

Đây là yêu thú!

“Mẹ nó, thực sự có?”

Mộc Phàm kinh ngạc, trong bản tin nói là sự thật.

Nhưng sao có thể, khu thứ tám có tường bảo hộ, sao yêu thú có thể tiến vào?

“Rống...” Con yêu thú há mồm gào to một tiếng, móng vuốt chuyển động, nhào về phía Mộc Phàm.

Tốc độ cực nhanh, yêu khí đập vào mặt.

“Ta lớn như vậy, còn chưa từng gϊếŧ yêu thú đâu.”

Hai mắt Mộc Phàm sáng ngời, làn da toàn thân có màu đồng lưu chuyển, vận dụng Thanh đồng luyện thể thuật.

Hắn làm ra tư thế Tôi thể quyền, lực lượng cả người tập trung lại, nắm tay phát ra ánh sáng mờ.

“Tôi thể quyền, Cứu cực!”

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Mộc Phàm vung cánh tay đánh ra một quyền.

Phanh!

Bóng dáng hai bên đan xen, chỉ nghe môt tiếng “Phanh” trầm đυ.c, bóng đen bị đánh bay ra ngoài, nện vào vách tường hẻm nhỏ, tạo ra một lỗ lớn.

“Tê...” Yêu thú kia há mồm gào rống, giãy giụa bò dậy.

Chỉ tiếc là Mộc Phàm đã xông lên, nắm tay xé gió nện vào giữa trán yêu thú.

Răng rắc một tiếng, sọ não yêu thú vỡ vụn, máu màu xanh lục sền sệt vẩy ra, nó giãy giụa vài cái liền không còn động tĩnh.

“Yêu thú này cũng chẳng ra làm sao?”

Mộc Phàm nhìn yêu thú đã chết dưới chân, trong lòng kinh ngạc, cảm giác yêu thú cũng không mạnh mẽ gì.

Chỉ là mạnh hơn so với người thường, tương đương với một tên võ giả Tôi thể quyền đại thành, không giống mình tưởng tượng.



Đương nhiên, yêu thú, dị thú cũng có mạnh có yếu.

Trước mắt, yêu thú này hiển nhiên không phải rất mạnh, vừa đối mặt đã bị Mộc Phàm đánh chết.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy yêu thú thật, cũng là lần đầu đánh chết yêu thú.

“Xem ra, thực lực của ta cũng không yếu.” Mộc Phàm vui vẻ gật đầu, khá hài lòng đối với thực lực của mình.

Vốn cho rằng mình chỉ là một võ giả không mạnh lắm, nhưng hiện tại xem ra đã mạnh hơn võ giả thông thường rất nhiều.

Đương nhiên Mộc Phàm biết, hiện tại hắn nhìn lên thì chẳng bằng ai mà nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

“Có thể ăn thịt yêu thú này sao?”

Trong lòng Mộc Phàm toát ra một ý nghĩ, nhìn xác yêu thú trước mắt, có cảm giác ghê tởm, thứ này có thể ăn sao?

Đặc biệt là thấy máu màu xanh đậm, còn có mùi tanh hôi.

Nhưng nghe nói chỉ cần trải qua xử lý là có thể loại bỏ mùi vị tanh nồng này, trong thịt ẩn chứa rất nhiều năng lượng.

“Nếu không thì mang về nướng?”

Mộc Phàm gãi gãi đầu, không biết nên xử lý như thế nào.

“Tê...”

Đang nghĩ ngợi thì bỗng có tiếng hí từ trong hẻm truyền tới.

Ngẩng đầu nhìn liền thấy một bóng đen từ nóc nhà nhảy qua.

“Còn có một con.” Mộc Phàm giật mình, không kịp suy nghĩ mà đuổi theo.

Hắn mới đi không lâu thì có một bóng người từ nóc nhà nhảy xuống trước xác yêu thú, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Bị người khác gϊếŧ, chẳng lẽ là Liệp yêu giả khác?”

Người này mặc một bộ đồ màu đen phủ kín thân thể, không nhìn thấy mặt, nhưng có thể thấy được dáng người lồi lõm, là một nữ tử.

Trong tay nàng cầm một thanh kiếm, nhìn một vòng rồi cầm thi thể yêu thú, lập tức truy tìm theo hơi thở, chớp mắt hoà vào bóng đêm, biến mất không thấy.

Bên kia, Mộc Phàm đuổi theo bóng đen, một đường chạy như điên, không bao lâu liền rời trung tâm, tiến vào vùng ngoại thành.

Rầm!

Rừng cây nhỏ phía trước truyền đến một loạt tiếng rầm rầm, có cây cối lay động, trong bóng đêm có một đôi mắt màu xanh lục nhìn chằm chằm Mộc Phàm.

“Không thích hợp.”

Mộc Phàm dừng bước, đứng bên ngoài rừng cây nhỏ, nghi ngờ nhìn quanh, trong bóng đêm có từng hơi thở u ám khiến người ta không thoải mái.

Hắn cảm giác được trong rừng cây nhỏ có nhiều thứ đáng sợ.

Trong lòng cảnh giác, yêu thú cố ý dẫn hắn tới đây, chẳng lẽ nơi này có mai phục, yêu thú cũng biết tính kế?

“Rống...”



Quả nhiên, theo một tiếng gào rống, rừng cây có tiếng sàn sạt truyền đến, từng con yêu thú dữ tợn đi ra.

Một con, hai con, năm con yêu thú quái dị, bộ dáng hung ác xuất hiện khiến Mộc Phàm biến sắc.

“Mẹ nó, thế mà trúng kế.” Mộc Phàm kinh hãi.

Những yêu thú này có trí tuệ, biết dụ hắn ra đây, tiến hành vây quanh.

Năm con yêu thú xuất hiện, lặng yên vây quanh Mộc Phàm, con nào cũng dữ tợn, toàn thân tản ra hơi thở u ám.

Đây là yêu khí.

Mộc Phàm cảnh giác, toàn thân khởi động.

Bầu không khí tràn đầy áp lực, năm con yêu thú vây quanh hắn không vội vã tấn công mà là không ngừng quay chung quanh hắn.

“Chúng nó muốn làm gì?” Mộc Phàm không ngừng suy nghĩ, càng thêm cảnh giác.

Tình cảnh nguy hiểm, không thể không cảnh giác.

Mộc Phàm cảm thấy có chút áp lực, trán toát mồ hôi, một chọi năm, có chút khó chơi.

“Hệ thống, Bát cực quyền nhập môn cần bao nhiêu?”

Bất đắc dĩ, Mộc Phàm chỉ có thể nhờ hệ thống giúp đỡ, lần trước lấy được Bát cực quyền, còn không kịp tu luyện, nói gì tới chuyện nhập môn.

Vốn dĩ muốn tìm thời gian tu luyện nhập môn, sau đó lại dùng hệ thống tăng lên, nhưng hiện tại xem ra không có thời gian.

Chính mình chỉ có Tôi thể quyền, tuy rằng tu luyện đến cứu cực nhưng chung quy vẫn thiếu thủ đoạn, chỉ có thể tạm thời ôm đùi hệ thống.

“Ký chủ, Bát cực quyền nhập môn, yêu cầu một vạn, tiểu thành năm vạn, đại thành năm trăm vạn, viên mãn năm ngàn vạn, cứu cực một tỷ, ký chủ có tu luyện hay không?”

Nghe hệ thống trả lời, Mộc Phàm nhanh chóng suy nghĩ, trên người mình còn hơn chín vạn, chỉ có thể tu luyện đến tiểu thành.

Nhưng Bát cực quyền là võ học cao cấp, không phải Tôi thể quyền có thể sánh bằng, cho nên Bát cực quyền tiểu thành tuyệt đối đủ dùng.

Hơn nữa Bát cực quyền chính là một môn quyền pháp chiến đấu, một khi luyện thành, dù có mười mấy hai mươi tên địch nhân đều có thể nhẹ nhàng ứng phó.

“Hệ thống, ta nạp sáu vạn, tu luyện Bát cực quyền đến cảnh giới tiểu thành.”

Mộc Phàm bất chấp, giải quyết nguy hiểm trước rồi tính tiếp, tiền, không có còn kiếm thêm được, nếu không còn mạng thì không còn gì.

“Đinh, bắt đầu tăng đến Bát cực quyền tiểu thành.”

Theo tiếng hệ thống nhắc nhở, Mộc Phàm chỉ cảm thấy đại não nổ vang, vô số tin tức dũng mãnh ùa vào, một đám hình ảnh lập loè, in vào trong đầu.

Đó là tinh túy của Bát cực quyền, sự huyền ảo của quyền pháp in sâu trong đầu, giống như hắn đã tu luyện không biết bao nhiêu lần, hiểu được ý nghĩa thật sự của quyền pháp.

“Rống!”

Lúc này, năm con yêu thú đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, đồng thời nhảy về phía Mộc Phàm.

Yêu thú đột nhiên tấn công.