Chương 12: Đánh Dấu Kiếm Mộ, Tru Tiên Kiếm Trận (3)

Từng có một bài thơ viết rằng:

“Không phải đồng không phải sắt cũng không phải thép, từng hạ tàng ở Tu Di Sơn.

Không luyện đến âm dương điên đảo, há có nước lửa tôi phong mang?

Tru Tiên bén, Lục Tiên vong, Hãm Tiên tứ xử khởi hồng quang.

Tuyệt tiên biến hóa vô cùng diệu, Đại La thần tiên huyết nhiễm thường.”

Diệp Trường Sinh nhìn thấy Tru Tiên kiếm trận hiện ra trong đầu, cùng với sự giới thiệu về Tru Tiên tứ kiếm: “Hệ thống! Giờ ta có thể thôi động Tru Tiên kiếm trận không?”

“Tinh! Nhắc nhở chủ nhân, trước mắt chủ nhân có thực lực quá yếu, ba tháng chỉ có thể phá động Tru Tiên kiếm trận một lần, chủ nhân có thể tùy ý sử dụng Tru Tiên tứ kiếm.”

“Khi nào ta có thể tùy ý thôi động Tru Tiên kiếm trận?”

“Tinh! Nhắc nhở chủ nhân, muốn tùy tiện thôi động Tru Tiên kiếm trận, căn cơ tu luyện cần đạt đến trên Đế Giả Cảnh tầng năm. Đương nhiên cùng với cảnh giới được nâng cao của chủ nhân, thời gian thôi động Tru Tiên kiếm trận cũng sẽ được rút ngắn.”

Diệp Trường Sinh gật đầu, đối với chuyện ba tháng thôi động Tru Tiên kiếm trận một lần, hắn không cảm thấy có gì không thỏa đáng, cùng với căn cơ tu luyện không ngừng tăng lên, có thể tùy ý thôi động Tru Tiên kiếm trận, đây cũng là một cách khuyến khích bản thân.

“Tinh! Nhắc nhở chủ nhân, tu luyện đột phá đến Tôn Giả tầng một, được một phần thưởng ngẫu nhiên, có nhận thưởng ngay không?”

Diệp Trường Sinh ngẩn ngơ giây lát, hiển nhiên không ngờ tu luyện lại có phần thưởng hệ thống, hắn không do dự nói: “Nhận.”



“Tinh! Chúc mừng chủ nhân đã thành công nhận được Thần Điêu thế giới, Long Tượng Bàn Nhược Công.”

Diệp Trường Sinh hơi ngẩn người khi nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở bên tai. Sao nghe Long Tượng Bàn Nhược Công có chút quen thuộc?

Long Tượng Bàn Nhược Công là võ công đến từ thế giới Thần Điêu Hiệp Lữ, được ghi chép trong “Long Tượng Bàn Nhược Kinh”, thuộc về hộ pháp thần công chí cao vô thượng trong Tây Tạng mật tông.

Tổng cộng chia làm mười ba tầng, công chưởng lực mạnh mẽ và khốc liệt.

Trên danh nghĩa, mỗi khi luyện thành một tầng Long Tượng Bàn Nhược Công thì sẽ tăng lực một Long một Tượng, sau khi luyện thành mười tầng sẽ có cự lực mười Long mười Tượng. Đương nhiên trên thực tế không có đủ Long Tượng đại lực như vậy, nhưng mỗi một chiêu đều nặng gần một ngàn cân, uy lực vô cùng.

Đây chẳng phải là công pháp mà Kim Luân Pháp Vương tu luyện hay sao?

Nghĩ đến đây.

Hắn nhanh chóng kiểm tra nội dung của Long Tượng Bàn Nhược Công, trên khuôn mặt đầy nỗi bàng hoàng, bởi vì hắn phát hiện phần thưởng hệ thống nhận được Long Tượng Bàn Nhược Công lại biến dị rồi.

Long Tượng Bàn Nhược Công chính là vô thượng công pháp, tạo hóa đoạt thiên địa, mở vô số linh mạch, mỗi một linh mạch đều có Long Tượng thần lực.

Công pháp này chia thành mười tám tầng, mỗi lần luyện đại thành một cảnh giới đều có thể lĩnh ngộ huyền bí vô tận, phóng ra thần thông kinh thiên rung chuyển trời đất.

Mở từ một đến một trăm linh mạch, tầng một Long Tượng Bàn Nhược Công có thể ngưng tụ Long Tượng Pháp Tướng, khi giơ tay có thể dời sông lấp biển, một chưởng có thể oanh kích ra đại lực năm voi năm rồng.

Mở từ một trăm đến năm trăm linh mạch, tầng hai Long Tượng Bàn Nhược Công có thể lĩnh ngộ thần thông Long Tượng chấn thiên, lực lượng công kích mạnh nhất, với linh khí ngưng tụ hình Long Tượng, hàng vạn phát khởi mãnh công với đối phương.





Diệp Trường Sinh xem một hơi giới thiệu về Long Tượng Bàn Nhược Công xong, trên khuôn mặt nhỏ bé đầy phấn khởi, cuốn công pháp này thực sự quá mạnh rồi.

Chỉ cần tu luyện mỗi một tầng đến đỉnh phong thì linh khí trong cơ thể hắn sẽ liên tục không ngừng, mãi mãi nằm ở trạng thái vô địch cùng giai.

Ngoài ra, càng về sau, thần thông mà Long Tượng Bàn Nhược Công lĩnh ngộ càng mạnh, hắn cảm thấy đã tu luyện Long Tượng trấn ngục kình, cho dù không dùng kiếm đạo thì hắn vẫn có thể thoải mái đánh bại đối thủ.

Nghĩ đến đây.

Hắn thu lại khí tức, thu Tru tiên tứ kiếm vào trong cơ thể, chậm rãi đứng dậy rồi liếc nhìn về phía Diệp Tiêu Huyền: “Lão tổ! Sao lại nhìn Trường Sinh như thế?”

Diệp Tiêu Huyền khẽ ho một tiếng, cưỡng ép áp chế sự chấn động trong lòng: “Không tệ! Căn cơ tu luyện có đột phá rồi.”

Diệp Trường Sinh nói: “Lão tổ cũng không tệ, bước vào Đế Giả Cảnh dường như có vẻ rất mạnh.”

“Tiểu tử ngươi mới ba tuổi đã là Tôn Giả Cảnh, không cần đến mấy năm, ngươi đã vượt xa lão tổ rồi.” Diệp Tiêu Huyền trầm giọng nói, ông ta ngừng giây lát rồi nói tiếp: “Trường Sinh! Bốn thanh kiếm vừa rồi là thế nào?”

Diệp Trường Sinh nói: “Bẩm lão tổ! Bốn thanh kiếm kia là thần kiếm phối hợp mà Trường Sinh đã diễn sinh ra.”

Chỉ có thể nói như vậy với Diệp Tiêu Huyền, không thể nói cho ông ta biết đó là phần thưởng hệ thống.

Thất phu vô tội, hoài bích có tội.

Về chuyện hệ thống tồn tại, Diệp Trường Sinh không định nói với ai.