Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bắt Đầu Trở Thành Ba Ba Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 12: Kêu một tiếng, trừ một triệu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 12: Kêu một tiếng, trừ một triệu

Edit: Đậu Đỏ

Beta: Hy

Anh quay đầu nhìn lại.

Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra, một ông lão xuất hiện.

Đây không phải ông lão mặc áo đen đấu đá với Lâm Phong trong hội đấu giá lúc trước sao?

Tần Vũ vẫn duy trì tư thế cũ, trong đầu nhớ lại thông tin của đối phương, xác nhận hiện nay đối phương không tạo thành nguy hiểm cho mình.

Một lúc sau, Tần Vũ dập tắt điếu thuốc trong tay, hờ hững nói: "Có việc gì sao?"

Ông lão mặc áo đen nhìn Tần Vũ. Uy nghiêm hình thành theo thời gian khiến bản thân ông có phần không được tự nhiên. Tuổi đã cao, cảm giác có phần câu nệ.

Ông lão mặc áo đen lập tức chủ động giới thiệu: "Kẻ hèn này là người của nhà họ Hoàng ở thành phố Đông Lăng."

"Kẻ hèn mạo muội hỏi Tần tổng, liệu ngài có thể nhượng lại mảnh đất ở núi Thiên Vương hôm nay cho kẻ họ Hoàng tôi* không? Núi Thiên Vương sát bên Đông Lăng, nhà họ Hoàng chúng tôi vừa lúc có ý định phát triển ở thành phố Tân Nguyệt, đang cần gấp một mảnh đất."

*kẻ họ Hoàng tôi (bản gốc là "Hoàng mỗ" (黄某) ( "mỗ" : Từ dùng để tự xưng mà không nói tên)

"Cho nên, khà khà, Tần tổng có thể xem xét nhịn đau cắt thịt được không?"

"Tần tổng yên tâm, cho tôi một chút thời gian, tôi trả nhiều hơn 50 triệu so với giá gốc. Ngài thấy thế nào?"

Tần tổng cũng có thể nhìn ra được đại khái mục đích của đối phương. Chỉ có điều, đối phương không nói thật. Cái gì mà vì muốn phát triển ở thành phố Tân Nguyệt? Đều là bịa chuyện.

Tần Vũ lười vạch trần lời nói dối của đối phương nhưng cũng không trả lời.

Với người đàm phán, trước tiên phải giành được quyền nói. Nếu để chủ đề của đối phương dẫn dắt suy nghĩ của mình thì sớm muộn gì cũng rơi vào cái bẫy mà người ta thiết kế tỉ mỉ. Vậy nên, Tần Vũ hỏi ngược lại đối phương:

"Với thằng nhóc cố tình nâng giá kia, ông định làm gì?"

Nghe Tần Vũ hỏi, trong mắt lão Hoàng lóe lên một tia tàn nhẫn: "Thằng nhóc không biết trời cao đất rộng. Bây giờ tôi đang điều tra, trong vòng một tuần, tôi muốn khiến hắn bốc hơi khỏi thế gian."

À, Tần Vũ thầm cười lạnh trong lòng, ông lão trước mắt này cũng không phải người tốt gì, đều là cá mè một lứa*

*bản gốc là "cùng một dạng cỏ mọc đầu tường", nghĩa gần giống "cá mè một lứa"

Tần Vũ cũng không nhắc nhở đối phương về sự nguy hiểm của Lâm Phong, lập tức quay về đề tài lúc đầu, nói:

"Về núi Thiên Vương, tôi không bán!"

Sắc mặt khó coi, lão Hoàng lo lắng nói: "Tần tổng, ngài nói xem, bao nhiêu tiền mới có thể thương lượng được!"

"Bao nhiêu tiền? Ông nói chuyện tiền với tôi?" Tần Vũ hỏi ngược lại đối phương.

"Ấy?"

Lão Hoàng sửng sốt. Đúng vậy, đối phương thiếu tiền chắc? Không chừng đối phương thở một cái cũng có thể thu mua công ty của mình.

Lão Hoàng lập tức há miệng lúng túng, không thốt lên được câu nào.

Nhìn đối phương á khẩu không trả lời được, Tần Vũ cũng không muốn để ý tới đối phương. Lão Diêu ở cách đó không xa cũng đã chuẩn bị xe xong.

Tần Vũ như thuận miệng nói: "Muốn hợp tác cũng phải bày ra chút thành ý. Ông còn chưa đủ tư cách! Gọi chủ nhân phía sau ông đến đây!"

Nói xong, Tần Vũ quay đầu, ra hiệu với Triệu Băng Ngưng rời đi, để lại một mình lão Hoàng ngơ ngác đứng tại chỗ, vẻ mặt kinh hãi.

"Sao có thể? Sao đối phương lại biết còn có người đứng phía sau mình? Không thể nào! Chủ nhân vẫn luôn hành động bí mật, không có khả năng bị phát hiện!"

* * *

Đi đường bình an vô sự, đám người Tần Vũ trở lại bệnh viện trung tâm thành phố Tân Nguyệt lần nữa, đi vào phòng bệnh riêng của Tần Khiếu Thiên.

Tần Vũ nhìn Tần Khiếu Thiên thành thật nằm trên giường bệnh, thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hôm nay anh dạy dỗ nghiêm khắc tuy đơn giản nhưng có tác dụng.

Ít ra, Tần Khiếu Thiên không còn chạy loạn khắp nơi nữa.

Nhìn ba mình xuất hiện trước giường bệnh, Tần Khiếu Thiên vội vàng pha trò, nói: "Ba già, đã trễ rồi sao ba còn đến."

"Ba yên tâm đi, không cần phải trông chừng con. Con đảm bảo sẽ không chạy loạn."

Tần Vũ yên lặng nhìn đối phương nói giỡn, khẽ gật đầu: "Con biết thì tốt. Thời gian sắp tới, con cứ tiếp tục trung thực ở nhà!"

"Chân con đã thành như vậy, muốn chạy cũng không được!"

Tần Vũ nhìn đùi phải của con mình, cả chân quấn đầy băng gạc.

Trong đầu anh lóe lên tia sáng. Phải rồi, không phải hôm nay mình vừa nhận được y thuật siêu cấp sao?

Hay thử với con trai mình một chút nhỉ!

Sau khi quyết định, Tần Vũ đuổi hết mấy người trong phòng ra ngoài, chỉ chừa lại con trai mình trên giường.

Tần Khiếu Thiên âm thầm cảm thấy không lành. Tình huống như vậy thường không phải chuyện tốt.

Vẻ mặt Tần Khiếu Thiên lập tức hơi cứng ngắc, nói: "Ờm.. Cái đó.. Ba già, gần đây con không phạm lỗi gì nha!"

Tần Vũ thản nhiên nhìn bộ dạng như chuột thấy mèo của con trai, mở miệng nói: "Ừ, con căng thẳng cái gì?"

Tần Khiếu Thiên: "Vậy sao ba lại đuổi những người kia ra ngoài? Lẽ nào lại muốn đánh con?" Tần Khiếu Thiên vừa nói, trong đầu vừa hiện lên cảnh bị chính ba già của mình tát lúc sáng, không khỏi lấy tay che mặt.

Tần Vũ nhìn bộ dạng sợ đến như vậy của con trai mình, nhất thời hơi trầm mặc: "Làm con trai của Tần Vũ này, con có thể có chút tiền đồ không hả!"

Tần Vũ lười nói nhảm thêm nữa, lập tức mở miệng nói: "Đợi chút nữa, ba giúp con chữa trị. Nếu con dám mở miệng kêu đau một câu, vậy thì.. hừ hừ!"

Tần Khiếu Thiên có dự cảm không lành: "Á.. Ba già này, ba biết chữa trị? Ba đừng gạt con nha! Còn nữa, con là con trai duy nhất của ba đó, không phải ba muốn coi con là chuột bạch chứ?"

Nhìn bộ dạng không tin của con trai mình, Tần Vũ cũng lười giải thích. Giải thích với con trai có gì hay?

Anh tiếp tục nói: "Được rồi, kiên nhẫn như một người đàn ông một chút. Nhớ rõ, kêu đau một tiếng, sau này tiền sinh hoạt mỗi tháng trừ một triệu!"

"A.. Không muốn đâu! Ba già, mỗi tháng tổng cộng con chỉ có năm triệu tiền sinh hoạt.. Vậy thì kêu năm tiếng coi như không còn đồng nào sao? Nói cho dễ hiểu là còn đắt hơn mấy chị gái nhỏ đi hát ở quán rượu Quân Thái!"

Nghe con trai mình nói lời không đứng đắn, sắc mặt Tần Vũ lập tức tối sầm, giơ tay lên giả bộ như muốn đánh đối phương.

Ôi trời, đùa với bố mày, chắc mày muốn lên trời rồi!
« Chương TrướcChương Tiếp »