Chương 128

“... Cắt!” Đạo diễn Nghiêm bị kinh ngạc bởi một màn chấn động này, đến mức đã quên phản ứng. Chờ khôi phục lại tinh thần, đạo diễn Nghiêm từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh suýt chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên từ trên ghế.

Giống!

Thật là quá giống!

Cuối cùng, khi con dao đâm vào ngực diễn viên, mọi người thậm chí đều không nhịn được mà trở nên sốt ruột hơn.

Đây quả thực là một bữa thị giác thịnh yến về ám sát!

Động tác của thiếu nữ lưu loát như nước chảy mây trôi, cuối cùng còn mang đến cho người ta cảm giác về nghệ thuật đẹp đẽ, thật tuyệt!

“Thành Vũ, biểu hiện không tồi… Hửm? Thành Vũ?” Đạo diễn Nghiêm thấy mình đã hô ngừng nhưng đối phương vẫn quỳ rạp trên mặt đất không có chút động tĩnh gì, âm thanh khạng lại, trên mặt cũng hiện lên hai phần nghi ngờ.

Đây là làm sao vậy?

… Không phải là bị dọa ngất xỉu rồi đó chứ?

Động tác của Trịnh Diêu khựng lại, trên người bắt đầu thấm đẫm mồ hôi.

Cô nhớ rõ là ban nãy cô không sử dụng quá nhiều sức……

Trịnh Diêu cực kỳ tự nhiên bước lên phía trước, sau đó ngồi xổm xuống.

Vừa nhìn đã thấy, hảo gia hỏa, quả nhiên đã hôn mê bất tỉnh.

Lúc này, cô lại có một nhận thức mới về khả năng thừa nhận của người trong thời đại này.

Trịnh Diêu im lặng trong chốc lát, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhân lúc mọi người không để ý, nhanh chóng đè lên một huyệt đạo nào đó trên người của đối phương.

Đây là ở đâu vậy…

Trong mắt người đàn ông hiện lên vẻ mờ mịt, sau khi hoãn lại đây, thu hồi ký ức, gần như là nhảy dựng lên: “Khoan đã, tôi vẫn chưa chết? Tôi vậy mà vẫn chưa chết?!”

Anh ta sờ soạng khắp người từ đầu đến chân theo bản năng, phát hiện ra mình không thiếu bộ phận nào cả.

Sau đó vừa quay đầu đã phát hiện ra Trịnh Diêu đang ngồi xổm bên cạnh chính mình, người đàn ông tỏ vẻ đã bị kinh hãi thêm lần nữa: “Cô đừng đến đây!”

Tiếng thét chói tai này vừa cao vυ"t vừa sắc bén, đâm vào lỗ tai của người ta đến mức đau màng nhĩ, làm gì còn dáng vẻ to gan, tràn đầy tự tin như lúc trước?

Trịnh Diêu: “……”

Trịnh Diêu im lặng, lặng lẽ quay về trong đám người.

Người đàn ông vừa mới tỉnh táo lại, giờ phút này phảng phất như biến thành một con chim sợ cành cong.

Đạo diễn Nghiêm trực tiếp cạn lời: “Chỉ là đóng phim mà thôi, sao có thể thật sự ra mạng người được? Cậu suy nghĩ gì vậy.”

Gia hỏa này nhập vai cũng quá sâu rồi?

Nhưng mới ban nãy, người đàn ông thật sự cảm thấy chính mình đã bị gϊếŧ chết rồi.

Chẳng lẽ không phải sao?

“Có sát khí, thật sự có sát khí đó đạo diễn!” Anh ta kêu lên như vậy theo bản năng.