Chương 2: Tiệm Thú Cưng!

Lục Cảnh Hành chậm rãi đi về phía trước, cả mặt đều đen.

Cũng khó trách dượng lại không cho dì Lan tới đây xem, nếu để dì Lan nhìn thấy loại khung cảnh này, dì ấy tuyệt đối sẽ tức đến khó chịu cả người.

Ông chủ kia thực sự không phải thứ tốt lành, ném bỏ mười mấy con con thú cưng ở trong này rồi bỏ chạy, trong khi đồ điện gia dụng của tiệm đều bị chuyển đi cả rồi.

Cửa hàng chỉ còn lại một cách xác không, muốn bắt tay vào dọn dẹp còn có chút khó giải quyết, đã vậy còn có một đàn vật nuôi thế này, nên xử lý như thế nào, đúng là một vấn đề nan giải...

Lục Cảnh Hành có chút đau đầu.

"Ông chủ! ?" Đột nhiên một cô gái đứng ở ngoài cửa, thò cái đầu vào, tò mò nhìn anh: "Hải! Anh là mới tới ông chủ sao?"

Ông chủ còn có mới tới? Lục Cảnh Hành có chút chần chờ hỏi: "Cô là..."

"À, tôi là nhân viên cửa hàng ở nơi này nha!" Cô bé đáng yêu cười rộ lên, rồi hào phóng thoải mái đi đến: "Chào anh, tôi tên là Quý Linh. Anh chính là người cháu mà ông chủ Ngô nói đến ư? Oa, anh lớn lên thật đẹp trai nha!"

Cô gái này hoạt bát sáng sủa, dáng dấp cũng rất được, có thể coi là xinh đẹp động lòng người, lại thêm tính cách dễ chịu, không khó ở chung, đây mới điều hiếm thấy.

Lục Cảnh Hành cũng không phủ nhận những lời cô ấy vừa nói, coi như đã nhận mình chính là ông chủ rồi, chỉ quanh co lòng vòng hỏi một vài vấn đề khác.

Quả nhiên, anh đã hỏi được không ít nội dung từ trong miệng Quý Linh.

Ví dụ như, ông chủ Ngô đã nợ cô ấy ba tháng tiền lương chưa trả, còn nói chờ đến khi cháu trai của ông ta tới thay thế, đối phương sẽ thanh toán xong cho cô.



Ví dụ như, tháng trước cô ấy vừa học xong chứng chủ, theo lý, bọn họ nên tăng tiền lương cho cô ấy.

Ví dụ như...

Haizzz… tóm lại là toàn bộ những chi tiết về ông chủ Ngô, cô ấy đều biết cả, chỉ duy nhất một điểm cô ấy lại không biết.

"Tôi họ Lục, ông chủ Ngô không phải chú của tôi." Lục Cảnh Hành đưa ánh mắt thương hại nhìn cô ấy, rồi khẽ thở ra một hơi: "Ông chủ Ngô đã chạy rồi, cô không biết sao?"

Quý Linh đang say mê kể cho anh nghe những gì mình biết, lập tức trừng lớn con mắt, không dám tin nói: "Oa, không phải vậy chứ?"

Cả khuôn mặt cô đều nhăn lại thành một chút, sau khi sững sờ hồi lâu, chợt trở nên ngốc nghếch nói: "Vậy công việc của tôi phải làm sao bây giờ."

Ông chủ chạy rồi, cô còn được coi là nhân viên cửa hàng nữa hay không?

Và đám chó mèo của cô nữa...

Lục Cảnh Hành im lặng quan sát cô ấy ngơ ngác đi vòng quanh cửa hàng. Đám động vật nhỏ trong này đều rất nghe lời cô ấy, chúng còn thân thiết đến độ cọ đầu mình vào lòng bàn tay cô, nũng nịu.

"Ông chủ Lục, anh tới đây nhìn thử xem." Quý Linh nhẹ nhàng dùng tay đẩy một cái đầu mèo về phía anh, ra hiệu cho anh đưa tay ra.

Nha? Anh thực sự không quá hứng thú...

Nhưng dưới ánh mắt nóng bỏng của cô ấy, cuối cùng Lục Cảnh Hành cũng chịu vươn tay ra.



Con mèo tam thể này một chút cũng không khách khí, nó lập tức cọ đầu vào lòng bàn tay anh, bộ lông xù mềm mại, mà không chỉ cọ, nó còn thè lưỡi liếʍ, rồi nhanh chóng lao tới, lượn lờ xung quanh anh.

"Có phải nó rất đáng yêu hay không?"

Khóe môi Lục Cảnh Hành không tự chủ được, cũng nhẹ nhàng nở ra một nụ cười. Anh “Ừ” một tiếng, nói: "Thực ngoan."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Quý Linh lại ghé sát vào một chút nữa, hướng đôi mắt đầy trông mong nhìn thẳng vào anh: "Anh xem, chúng nó đều rất đáng yêu, bên này làm ăn cũng tốt lắm nha, nếu không anh cú tiếp tục làm đi! Anh liền mở một tiệm thú cưng đi, rất tốt đó nha."

Tựa hồ muốn đón ý nói hùa lời của cô, con mèo tam thể đang được Lục Cảnh Hành vuốt chợt “Meo meo”, kêu lên một tiếng, sau đó nó lại liếʍ lòng bàn tay anh một cái, sau đó hướng con mắt ướt sũng, khôn khéo đáng yêu, nhìn chằm chằm vào anh.

Lục Cảnh Hành có chút không thể từ chối được, sau đó anh theo bản năng khẽ gật gật đầu: "Được."

"Ai nha! Thật tốt quá!" Quý Linh ôm lấy chú mèo tam thể (Con mèo này tên là Tam Hoa), hung hăng hôn hai miếng: "Vậy là chị lại có thể tiếp tục ở cùng các em rồi. Các em sẽ không bị người ta vứt bỏ đâu!"

Cô lập tức bay tới bay lui như một con bướm nhỏ, bỏ đồ ăn, bỏ nước, cọ l*иg, rồi mỗi một chú mèo, cô đều sẽ ôm chúng ra ngoài trò chuyện.

Kỳ thật, sau khi Lục Cảnh Hành phục hồi lại tinh thần, anh bỗng có chút hối hận.

Dù sao vừa nhìn cũng thấy tiệm thú cưng này, chẳng kiếm được bao nhiêu tiền nha...

Nhưng sau đó, anh chợt nghĩ lại, ở xã hội hiện giờ, chưa chắc anh chỉ có thể nhìn chằm chằm vào doanh thu của một cái cửa hàng để nuôi sống bản thân và gia đình!

Mặt khác, nếu anh thực sự mở tiệm thú cưng, thì rất nhiều thứ ở trong tiệm đều đã có sẵn, chỉ cần mua thêm một chút đồ điện, thậm chí còn chẳng cần phải mó tay vào trang trí.