Chương 14: Chân-Bí Pháp!

Cầu sắt ở trong tay Nghiêm Chính Hoa linh hoạt xoay chuyển ra mấy chiêu bịp bợm, sau đó dừng lại nói:

- Bởi vì lực sát thương quá mạnh nên ta chỉ có thể sử dụng cầu sắt thay thế! Bảy ngày luyện thành, thu phí một ngàn!

Nhìn ánh mắt đối phương hết sức bỉ ổi, Lộ Nhân nắm chặt hai tay, rất muốn vung tay lên đấm vào khuôn mặt hèn mọn của đối phương mấy đấm.

Nhìn thấy Lộ Nhân bắt đầu chuyển sắc mặt có chút tức giận, Nghiêm Chính Hoa ngạc nhiên:

- Không thích, tốt, ta chính là thích dạng người kén chọn như ngươi đây, còn môn này nữa!

- Điện Quang Độc Long Toàn!!

Nghiêm Chính Hoa bày thế kim cô độc lập, bàn chân không ngừng hoạt động để cho thân thể đứng vững.

- Đây vốn là tuyệt chiêu mà Long Hổ Môn Vương Tiểu Hổ sáng tạo ra, vốn chỉ là một chiêu thức hư ảo, nhưng trải qua ta cải thiện đã biến thành một tuyệt kỹ tất sát cước pháp, nửa tháng luyện thành, thu phí một ngàn rưỡi!

Lộ Nhân thật sự không chịu được nữa, trong lòng cực kỳ tức giận song vẫn lễ phép nhẹ nhàng từ chối:

- Thật xin lỗi, ta chỉ thích sử dụng binh khí!

- Binh khí?

Nghiêm Chính Hoa ngơ người một lát, chợt nói:

- Ngươi có biết nguyên nhân mấy năm nay ta một mực không kết hôn sao?

- Rất xin lỗi, chúng ta mới gặp nhau không tới nửa giờ, thậm chí ta cũng không biết ngươi chưa kết hôn.

“Nhưng mà nhìn bộ dáng này của ngươi, khẳng định là sẽ độc thân cả đời”

Nghĩ đến đây, trong lòng Lộ Nhân đột nhiên cảm thấy muốn khóc, hắn cũng đã hai mươi năm, hai mươi sáu tuổi đầu rồi, nhưng mà liền tay nữ nhân cũng chưa từng sờ qua, lần tiếp xúc gần gũi duy nhất, cũng là lúc ở trong khu rừng yên tĩnh chết chóc bị Trương Thanh Nhã nhào tới muốn cắn hắn.

Rơi vào trong hồi ức của bản thân, Nghiêm Chính Hoa cũng không phát hiện ánh mắt Lộ Nhân nhìn hắn cảm giác có chút khinh bỉ cùng với “đồng bệnh tương liên”, một mặt khổ sở nói:

- Lúc trước vì tu luyện một bộ kiếm pháp, một đời ta liền không thể kết hôn.

Thần sắc Lộ Nhân có chút rung động, cuối cùng cũng cảm thấy có chút đáng xem, ánh mắt nghiêm trang quan sát đối phương.

Nghiêm Chính Hoa từ bên cạnh rút ra một cây kiếm gỗ, miệng trầm ngâm nói:

- Đây người ta gọi là trong lòng không có nữ nhân, rút kiếm tự nhiên có thần!

Xoẹt!!!



Một âm thanh thanh thuý theo cử động của hai tay Nghiêm Chính Hoa vang lên, nghe thấy thế khiến hai mắt Lộ Nhân mở to.

Theo dáng người mập mạp của Nghiêm Chính Hoa uốn éo, kiếm gỗ trong tay hắn phát ra những âm thanh xé gió “Vù…Vù…”, lúc này Lộ Nhân đã lùi đến sát tường nhưng vẫn cảm giác được từng luồng kiếm phong đập vào mặt.

Một chiêu này lực lượng to lớn, thanh thế ẩn mà không hiện, linh động giống như rồng bay, chiêu thức chuyển biến tuỳ ý, cho người ta cảm giác có sự kết hợp hoàn mỹ giữa lực lượng cùng tốc độ hết sức đẹp mắt.

Mười giây sau, Nghiêm Chính Hoa thu lại thế kiếm, thần sắc trang nghiêm, nghiêm mặt nói:

- Kiếm này gọi là Vô Tình Kiếm Pháp, muốn học không?

Trên người Nghiêm Chính Hoa quả nhiên còn ẩn giấu một ít thứ, chỉ vẻn vẹn một bộ kiếm pháp vừa rồi có thể nhìn ra uy lực chính xác rất cường hãn.

- Muốn!

Lộ Nhân thực sự muốn học, chiêu kiếm thuật này rất không tồi, chỉ cần nhìn vào cách di chuyển của bộ pháp cùng sự phối hợp của chân, tay, eo là có thể nhìn ra.

Mặc dù từ Nghiêm Chính Hoa biểu diễn có vẻ hơi mất mỹ cảm, nhưng khuyết điểm này không che lấp được ưu điểm của nó.

Nghiêm Chính Hoa hỏi:

- Ngươi từng có bạn gái chưa?

- Chưa từng.

- Bây giờ vẫn độc thân?

- …Đúng!

Nghiêm Chính Hoa liếc mắt nhìn hai tay Lộ Nhân, thấy cánh tay phải hắn của hắn so với tay trái càng thêm cơ bắp, tráng kiện, trên mặt Lộ vẻ tươi cười.

- Tiểu huynh đê, nhớ kỹ nữ nhân sẽ chỉ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ngươi, mười năm luyện thành, hàng năm thu phí mười vạn!

Gặp Lộ Nhân không chút do dự quay người rời đi, Nghiêm Chính Hoa vội vang hô:

- Có thể thử nhập môn, thu phí hai ngàn rưỡi!

Lộ Nhân dừng chân, xoay người nói:

- Để ta thử xem.

Thời gian thoáng chốc trôi qua, chớp mắt đã hơn một tháng, ngoại trừ mỗi tháng đến đồn cảnh sát đưa tin một lần, Lộ Nhân liền đến làm bồi luyện viên ở câu lạc bô cách đấu Lực Đốt, đồng thời ở chỗ Nghiêm Chính Hoa học tập kiếm thuật.

Đối với phí tổn nhập viện, thời điểm giữa tháng hắn đã trả xong, vị phú hào thường xuyên tới câu lạc bộ tên là Lưu Học Thành, mỗi lần tới nơi đều lôi kéo Lộ Nhân để bồi luyện.



Nghe nói đây là lão bản của một công ty xuyên quốc gia, trong vòng một tháng cái bụng lớn cũng đã gầy đi một vòng.

Lộ Nhân tỏ vẻ công việc làm bồi luyện viên của hắn rất nhẹ nhàng thoải mái, nhất là dưới tình huống đối phương mỗi lần ra tay đều rất hào phóng, chỉ là độ thuần thục tăng lên đã có chút chậm chạp.

Nhưng tổng thể mà nói vẫn có xu thế gia tăng.

Mà Trương Khuê khi nghe Lộ Nhân nghiêm túc lễ phép từ chối sau, liền chắp tay sau lưng một bộ dáng vẻ đìu hiu rời đi.

Lộ Nhân đã hỏi qua Lý Tồn Nghĩa, sau khi nhập học muốn học công phu thật cũng không đơn giản, cho dù thiên phú có tốt đi nữa, trước khi bắt đầu học cũng phải đứng tấn ba năm để đặt nền móng, mà công phu chân truyền có muốn truyền thụ hay không, nếu ngươi không có tiền, vậy phải xem biểu hiện của ngươi.

Điều này rất đáng để nghiền ngẫm, đây cũng không phải là không truyền, nhưng rốt cuộc muốn truyền cái gì, Lộ Nhân cũng không muốn tốn thời gian ba năm để đánh cược.

Một tháng đảm nhiệm làm bồi luyện viên, cũng coi như là rèn luyện, độ thuần thục các hạng thuộc tính tăng lên khá nhanh, loại cảm giác rèn luyện lập tức có thành quả phản hồi này khiến hắn rất thích thú, cảm giác giống với đang đánh quái làm nhiệm vụ thăng cấp vậy, gây nghiện cực kỳ.

Còn đối với mẫu thân La Tử Hiên Mạnh Nhàn, sau khi tạm giam trong đồn cảnh sát một ngày tiếp đó liền không có động tĩnh gì, làm cho vốn một mực giữ vững cảnh giác, Lộ Nhân có cảm giác cùng không khí đấu trí đấu dũng vậy, nhàn chán cực kỳ.

Về phần công phu võ đạo hiện tại hắn đang luyện tập, nói thật ở cái thời đại này nếu như không có thiên phú thật tốt mà nói, luyện hai mấy ba mươi năm mới có chút thành tựu, tiến triển cực kỳ chậm chạp.

Để trở thành một tên cao thủ võ đạo, người nào đều không phải rèn luyện đặt nền móng từ nhỏ, rèn cơ thể, rèn cơ sở, quanh năm suốt tháng miệt mài chăm chỉ, qua bảy tám năm mới có chút thành quả, có được sức chiến đấu cường hãn.

Tuy rằng hắn từng hỏi qua Trương Khuê, tu hành võ cổ truyền không phải càng nhỏ cành tốt, chờ đến khi gân cốt đã bắt đầu định hình, mới là thời kỳ tu luyện võ đạo tốt nhất, trạng thái kéo dài từ hai mươi tuổi đến tận ba mươi tuổi mới chậm rãi biến mất

Còn sau đó, mặc dù bốn mươi, năm mươi tuổi vẫn tính là trung niên, nhưng cơ năng thân thể giảm dần đồng thời các loại bệnh tật khiến hiệu suất luyện võ giảm mạnh.

Tuy vậy cũng không phải là vào sau thì không thành tài được.

Cận đại có người năm mươi tuổi tập võ, sáu mươi tuổi khoá lại khí huyết, cuối cùng ở độ tuổi thập cổ lai hi đột phá thành cao thủ tuyệt đỉnh.

Chuyện này…..

Cũng không biết có thật hay chỉ là tin đồn!

Mà thuật vật lộn tổng hợp hiện đại chỉ cần thời gian hai ba năm là có thể hình thành sức chiến đấu không tồi, có sức tự vệ, riêng đối với Lộ Nhân, chỉ cần có thể hình thành kỹ năng sơ bộ, hắn liền có thể nhanh chóng tu hành.

Đối với công phu, trước mắt Lộ Nhân còn đang thử nghiệm, nếu ngươi để hắn mất ba năm đặt nền móng mới có thể nhập môn, khi đó có chuyện gì cũng đã muộn.

Tại thời kỳ hoà bình bây giờ, luyện võ cũng không có tác dụng gì nhiều, còn để đi tham gia các giải thi đấu hạn chế lại quá nhiều, còn không bằng đi học tán thủ.

Thế cho nên toàn bộ nền võ đạo Trung Quốc càng ngày càng suy sụp.

Tất cả những việc này đều là Lộ Nhân nghe từ trong miệng của Nghiêm Chính Hoa cùng Trương Khuê, đều thấy bọn họ than ngắn thở dài, đa số đều không có biện pháp gì, cũng không biết họ còn che giấu chuyện gì hay không.

Mà lại câu lạc bộ Lực Đốt cực kỳ tốn tiền, ngược lại Nghiêm Chính Hoa thì giá rẻ dễ nhập môn. Thế nên hắn mới theo Nghiêm Chính Hoa để tu luyện.