Chương 11: Một Ngón tay của Dao Dao chặn tất cả công kích

Môn chủ Lưỡng Kiếm Môn nghe Võ Tiêu Dao nói vậy, nghĩ mình đang bị sĩ nhục vừa định nói gì thì một vị môn chủ khác nói:

"Nếu ngươi dám làm tổng thương nàng, bọn ta nhất định sẽ làm thịt ngươi trước".

Mà một bên Gian Minh thấy cảnh này định ra khuyên Võ Tiêu Dao thì lại bị Vũ Hoài Anh ngăn lại. Nhìn sang lại thấy Vũ Hoài Anh đang lắc đầu với mình.

Thấy vậy Gian Minh chỉ có thể đứng một bên xem tình hình. Nếu không ổn sẽ liều mạng cứu lấy Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh để hai người họ về báo tinh cho tông môn đến báo thù cho chính mình.

Võ Tiêu Dao thấy Lưỡng Kiếm Môn do dự không dám ra tay liền nói:

"Như thế nào? Ngươi sợ? Nếu không tất cả các ngươi cùng lên, dù sau một đám rác rưởi các ngươi ta dùng một ngón tay này là đủ".

Nghe Võ Tiêu Dao nói thế tất cả điều nổi giận. Môn chủ Hoàn Đao Môn lúc này nói:

"Tiểu nương tử, ta khuyên ngươi nên thu lại lời nói vừa rồi, nếu không dù ngươi có xinh đẹp thì bọ ta cũng không nương tay".

Vị môn chủ lúc nãy cảnh cáo môn chủ Lưỡng Kiếm Môn môn lúc này cũng lên tiếng:

"Nói nhảm làm gì, trực tiếp cầm nàng xuống cho nàng hưởng thụ sự lợi hại của chúng ta".

Nói xong hắn liền lộ ra gương mặt da^ʍ tiện vung chưởng hướng về phía của Võ Tiêu Dao, chiêu này của hắn chỉ dùng bốn phần lực. Dù sau Võ Tiêu Dao trong mắt hắn chỉ là Trúc Cơ một tần mà thôi.

Gian Minh ở một bên nhìn thấy cảnh này cũng khẩn trương lên, hắn cũng như người khác nhìn thấy Võ Tiêu Dao cũng chỉ là Trúc Cơ tần một không thể chóng lại một chưởng của Kim Đan.

Mà tu vi thật sư Võ Tiêu Dao lại thật là Trúc Cơ tần một. Nhưng bất quá, hắn có hệ thống.

Chỉ thấy Võ Tiêu Dao quả thật chỉ đưa ra một ngón tay đón lấy một chưởng của môn chủ kia.

Thấy cảnh này mọi người điều trợn tròn mắt không dám tinh. Một chưởng của Kim Đan bị một cái Trúc Cơ đỡ được. Tuy không phải là toàn lực nhưng không phải một cái Trúc Cơ có thể tùy tiện đỡ được nha.

Vị môn chủ kia lấy lại tinh thần, nhìn về phí Võ Tiêu Dao nói:

"Là ta xem thường ngươi, nhưng lần này ta sẽ nghiêm túc".

Chỉ một chưởng đó có thể thấy Võ Tiêu Dao không tầm thường, hắn biết không đánh toàn lực là không thể, tiểu nương tử này có thể dùng một ngón tay đỡ đòn của hắn, nói rỏ tiểu nương tử này không phải Trúc Cơ một tần đơn giản như vậy.

Cho dù là bình thường Kim Đan cũng không dám dùng ngón tay đỡ cái khác Kim Đan một chiêu nha, nói gì là Trúc Cơ còn là Trúc Cơ tần một.

Nói xong hắn lấy ra một huyền trượng, lần nữa hướng về phía Võ Tiêu Dao công tới, lần này hắn không những dùn ra pháp bảo mà còn dùng lấy chiến kỹ. Đây cũng là chiêu thức mạnh nhất của hắn.

Nhưng.

Lần nữa lại bị Võ Tiêu Dao dùng một ngón tay chặn được.

Nói như thế nào đây. Cảm giác dùng ngón tay chặn chiêu này phải nói là tuyệt không thể tả. Võ Tiêu Dao đã thử một lần và đã nghiện.

Mà đối diện, tiên môn chủ kia đã ngây người, hoài nghi nhân sinh. Hắn điên cuồng nói:

"Không thể, không thể nào, tất cả là". Nhưng hắn chưa nói xong, Võ Tiêu Dao liền cắt ngan lời của hắn:

"Ngậm miệng đi nha ngươi, không được thì đi ra chổ khác nhường cho người khác lên".

Võ Tiêu Dao không ưa gì mấy cái trò mất bình tĩnh này, hắn xem trong tiểu thuyết đã rất ngán. Cái gì mà không thể nào, cái gì mà tất cả là giả các thứ sau đó điên cuồng. Toàn là nhảm nhí thôi. Nên hắn thấy tên kia đọc ra lời thoại hắn liền cắt ngan. Kết quả cũng chẳng có cái gì điên cuồng.

Mà ở một bên Vũ Hoài Anh đã sớm lấy từ trong nạp giới ra một cái ghế vừa người vừa ăn bánh uống trà, thảnh thơi xem trò.

Còn về những người khác trên mặt điều là chỉ có rung động cùng một chút e ngại.

Bây giờ bọn chúng mới chân chính coi trọng Võ Tiêu Dao, dù sao một đòn lúc nãy bất kì ai ở đây điều không thể đỡ một các tùy tiện như vậy, nói cách khác, bất khì ai ở đây cũng không phải đối thủ của nữ tử trước mặt này.

Thấy không ai lên, Võ Tiêu Dao lại lần nữa nói:

"Ta nghĩ các ngươi vẫn là cùng lên đi".

Lần này mọi ngươi nghe Võ Tiêu Dao lại gọi bọn chúng cùng lên nhưng lần này bọn chúng không hề có cái gì nổi giận.

Trái lại lần này bọn chúng thật cùng ra tay, cũng không còn lo cái gì thương hoa tiếc ngọc nữa. Bọn chúng nghĩ nếu bọn chúng thua chắc chắn đối phương sẽ không tha cho bọn họ.

Tất cả điền lần lượt lấy binh khí ra, hướng về phía Võ Tiêu Dao công tới. Tất cả diều dùng ra chiến kỹ mạnh nhất mà mình có.

Môn chủ Hoàn Đao Môn cùng môn chủ Lưỡng Kiếm Môn một đao hai kiếm chém về phía Võ Tiêu Dao lại bị dùng hai ngón tay phá giả, một vị môn chủ khác lấy ra phù lục công tới lại bị Võ Tiêu Dao hất tay một cái đánh tan.

Một vị khác sử dụng cấm thuật thêu đốt thọ nguyên tung ra một đòn lại bị Võ Tiêu Dao dùng bàn tay bóp nát,

Một vị môn chủ lấy ra một cây cung là hạ phẩm bảo khí bắn về phía Võ Tiêu Dao nhưng vẫn bị hắn dùng ngón tay chặn lại.

Có ba người sử dụng hợp kích chiến kỹ ra một chiêu cực mạnh khiến hư không cũng vì đó mà rung động, nhưng vẫn bị Võ Tiêu Dao cho một ngón tay chọt thủng.

Tất cả các chiêu thức, pháp bảo, phù lục điều bị Võ Tiêu Dao nhẹ nhàn đỡ lấy.

Lúc này các môn chủ chỉ có thể ngưng tụ chiêu thức của tất cả lại, tạo ra một đòn dù cho Nguyên Anh cũng không dám coi thường. Nhưng kết quả cũng không khá hơn là bao nhiêu.

Võ Tiêu Dao lại dùng một ngón tay phá tan chiêu thức. Không có cách, lỡ nghiện dùng một ngón tay đỡ đòn nên nhất thời khó mà thay đổi.

Mà các môn chủ thấy chiêu thức mà bọn tập hợp toàn bộ lực lượng lại bị nhẹ phàn phá giải như vậy, trong mắt chỉ có hối hận.

Mà ở một bên ba người Gian Minh thấy cảnh này cũng hoảng sợ không kém. Ai mà ngờ được vị mỹ nữ nhìn có vẻ vô hại này lại là một cái lão yêu bà có một thân thực lực cường đại đến như thế.

Mà đoạn chiến đấu này của Võ Tiêu Dao nhϊếp ảnh gia Sở Vân Tiêu cũng đã lấy lưu ảnh thạch ghi lại.

Nghĩ đến đây lại nhìn sang Vũ Hoài Anh với ánh mắt kính nể cùng bái phục. Có dược một nữ nhân lợi hại như vậy ai mà không nể đâu.

Lúc này không một ai còn năng lực công kích nữa, tưởng đâu Võ Tiêu Dao sẽ ra tay gϊếŧ hết bọn họ.

Nhưng lúc này Võ Tiêu Dao nói:

"Các vị, nếu đã đánh xong, vậy hôm nay đến đây thôi".

Nghe vậy tất cả điều kinh ngạc, không thể tinh được nhìn về phía Võ Tiêu Dao. Liền ở một bên bốn người Vũ Hoài Anh cũng nhìn về phí Võ Tiêu Dao.

Võ Tiêu Dao không để ý đến ánh mắt mọi người tiếp tục nói:

"Tuy rằng ta sẽ thả cho các ngươi về".

"Nhưng".

Nghe đến đây các môn chủ điều khẩn trương, hồi hộp lên.

Mà Võ Tiêu Dao thì là nói:

"Nhưng các ngươi khi trở về nhất định phải phải chuẩn bị vật bồi thường cho việc ngày hôm nay cho Minh Hà Tông chúng ta, nếu môn phái nào bồi thường không khiến cho chúng ta hài lòng".

"Hừ hừ".

"Lão tổ của Minh Hà Tông sẽ đích thân đến môn phái của các ngươi uống trà".

"Giờ thì có thể cút".

Nghe được tha, bọn chúng không nghĩ ngợi gì, trực tiếp quay đầu dắt chân lên cổ mà chạy.

Lúc này thanh âm của hệ thống vang lên:

"Đinh. Chúc mừng kí chủ giải vây cho người có trăm kiếp công đức tặng: 1000 điểm công đức".

"Đinh. Chúc mừng kí chủ giải vây cho Sở Vân Tiêu, công đức hợp lệ 10 tặng: 10 điểm công đức".

Thấy lần này chỉ có 1000 điểm công đức, Võ Tiêu Dao liền hỏi:

"Mèo Cam, tại sao lần này chỉ có 1000 điểm công đức"?

Mèo Cam vừ ngủ dậy từ bên trong hệ thống đi ra, dụi dụi hai mắt nói:

"Kí chủ, lần trước 10000 điểm công đức là do ngươi cứu được tính mạng của người có trăm kiếp công đức. Còn lần này ngươi chỉ giải vây mà thôi".

Nghe vậy Võ Tiêu Dao cũng hiểu ra một chút.

Gian Minh thấy Võ Tiêu Dao tha cho các môn chủ đi, gấp đi lại Võ Tiêu Dao hỏi:

"Dao Dao tiên tử, bọn chúng là muốn gϊếŧ chúng ta, tại sao lại tha cho bọn chúng"?

Võ Tiêu Dao nghe Gian Minh hỏi liền quay sang nói:

"Bọn chúng chỉ vì bảo vật nên mới nhất thời hồ đồ, chúng ta nên có lòng từ bi tha cho họ một con đường để họ có cơ hội quay đầu làm một người tốt".

Nhưng trong lòng Võ Tiêu Dao lại mắng:

"Từ bi con khỉ, ta là full tank không có dame được không. Ai mà biết ta dồn dập bọn chúng, bọn chúng có hay không tự bạo liều mạng. Ta thì không sao nhưng lỡ khí vận bảo bối Vũ Hoài Anh của ta có chuyện ta biết đi đâu tìm cái thứ hai bây giờ"?

Mà Gian Minh nghe Võ Tiêu Dao nói vậy, lắc đầu nghĩ thầm:

"Dao Dao tiên tử vẫn còn quá lương thiện, không biết lòng người hiểm ác".

Lúc này năm người củng đã phân biệt ra.

Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh đi về trạm dừng chân mà Gian Minh ba người thì về Minh Hà Tông.

Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh đi đến một nơi không có người. Võ Tiêu Dao nhanh chóng đi vào một bụi cây thay lại bộ quần áo nữ thành đồ của nam sau đó đi ra.

Đổi xong quần áo, Võ Tiêu Dao nhìn mình một chút sau đó nói:

"Vẫn là trang phục này thoải mái".

Về đến trạm dừng chân, Vũ Hoài Anh liền về phòng của mình để nghỉ ngơi. Mà Võ Tiêu Dao thì đi tìm Lưu Thành Khôn dự định đưa hai thanh kiếm cùng với Ngưng Đan Quả.

Vào phòng của Lưu Thành Khôn chợt thấy bên trong ngoại trừ Lưu Thành Khôn ra còn có thêm hai người.

Một người là Lưu Hồng Ánh còn người khác là một vị tỷ tỷ xinh đẹp có vài phần giống Lưu Hồng Ánh.

Người này không phải ai khác chính là Tần Hồng Ảnh, vợ của Lưu Thành Khôn và là mẹ của Lưu Hồng Ánh.

Mà Tần Hồng Ảnh nhìn về phía Võ Tiêu Dao lại sững sờ, thầm nghĩ:

"Bây giờ bỏ chồng có còn kịp không"?

Nhưng sau đó nàng lắc đầu vung bỏ những suy nghĩ kia đi:

"Không được, đó là nam nhân của con gái mình, sao lại có suy nghĩ đó được"?