Chương 13: Chia của, chia bảo vật

Võ Tiêu Dao dắt lấy tay của Lưu Hồng Ánh đi đến trước cửa phòng của Vũ Hoài Anh.

Hắn gõ cửa, Vũ Hoài Anh vừa mở cửa ra chưa kịp nói lời nào liền bị Võ Tiêu Dao nắm lấy cỗ áo xách đi đến phòng quản lý cũng chính là phòng làm việc của Võ Tiêu Dao.

Mà Lưu Hồng Ánh nhìn thấy hành động của Võ Tiêu Dao cũng có chút sững sờ.

"Phu quân thao tác này có chút quen mắt nha, giống như đã thấy ở đâu rồi. Đúng, chính là lúc phu quân chuẩn bị cắt cổ gà".

Đang trong lúc Lưu Hồng Ánh nhớ lại thao tác này của Võ Tiêu Dao là từ đâu thì ba người đã vào phòng quản lý.

"Sư huynh, đến giờ chia của, mau lấy những món đồ kia ra đi".

Vừa đi vào thì Võ Tiêu Dao liền để Vũ Hoài Anh lấy ra hết các món đồ mà hắn cùng Vũ Hoài Anh đã mua ở khu mua sắm và hội đấu giá.

Lưu Hồng Ánh ở một bên có một chút mê mang không hiểu cái Võ Tiêu Dao đang nói là gì.

Sau đó Vũ Hoài Anh lấy ra hết các đồ vật đã mua chất đầy cả gian phòng.

"Khà khà, đã đến lúc xem thành quả cả đêm không ngủ tiếp thu kiến thức của mình rồi".

Võ Tiêu Dao lúc này có chút mong đợi cùng hưng phấn, dù gì vì để có thể giám bảo mà hắn đã bỏ ra số tiền lớn để mua vô số sách và còn thức cả đêm để đọc hết số sách đó.

"Kí chủ, ngươi vốn cũng không cần phải thức đêm đọc sách, ngươi muốn giám bảo có thể hỏi ta, ta quản lý hệ thống nên mấy cái này với ta cũng không khó".

Lúc này trong đầu Võ Tiêu Dao nghe tiến Mèo Cam nói mà đứng hình. Mặt cứng như tượng đá.

Võ Tiêu Dao: "Tại sao bây giờ ngươi mới nói"?

Mèo Cam: "Vì ta thấy kí chủ cần".

Võ Tiêu Dao: "Vậy sao lúc trước ngươi không nói"?

Mèo Cam: "Vì ta thấy kí chủ không hỏi".

Võ Tiêu Dao: "Ngươi thắng".

Võ Tiêu Dao đành tiếp tục việc cần làm. Dù sao cũng không làm gì được con mèo này.

Sau đó hắn tùy tiện cầm lên một món đồ bắt đầu giám bảo.

Vật này chính là viên đá có năm màu mà lần trước Vũ Hoài Anh chọn được ở khu mua sắm. Hắn cầm lên nhìn xung quanh một hồi, sau đó nhớ lại những thông tin liên quan đến những đồ vật có năm màu nào có hình dáng tương tự hay không.

Một lúc sau, hắn tìm được thông tinh có miêu tả giống như viên đá này.

Tên của nó là Ngũ Hành Linh Nguyên. Tác dụng của nó là sau khi sử dụng có thể khiến một người có tạp linh căng trở thành người có năm linh căn cực phẩm, mà năm linh căng này chính là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm nguyên tố.

Nó được hình thành ở môi trường phải có đủ linh khí của năm nguyên tố trong ngủ hành, ngoài ra xung quanh còn phải có mỏ linh tinh của năm nguyên tố ngũ hành. Thời gian để hình thành không dài, chỉ khoản chừng trăm năm.

Tuy là thời gian một viên hình thành không dài nhưng vì điều kiện quá khắc khe hơn nữa nó còn xuất hiện trên mặt đất gần giống như viên đá bình thường, không để ý sẽ không thấy nên Ngũ Hành Linh Nguyên vô cùng hiếm có, bán cả một cái thánh địa cũng không mua được.

Mặt dù tốt thì tốt nhưng không ai nguyện ý mua vì giá của nó quá cao, hơn nữa cũng không ai nguyện ý bán vì nó quá hiếm.

Võ Tiêu Dao tằng hắng một cái sau đó mới bắt đầu nói về những gì mình biết cho Lưu Hồng Ánh và Vũ Hoài Anh.

Nghe xong hai người giật mình xém la lên nhưng bị Võ Tiêu Dao kịp thời đè lại.

Sau đó Võ Tiêu Dao đưa Ngũ Hành Linh Nguyên cho Lưu Hồng Ánh.

Hắn là hai linh căn phong và lôi, Ngũ Hành Linh Nguyên không có tác dụng với hắn. Mà Lưu Hồng Ánh cầm Ngũ Hành Linh Nguyên tay rung có hơi mạnh. Nói đúng hơn là toàn thân điều rung.

"Phu, phu quân. Cái này cái này cái này".

"Ta giữ nó, có khi nào bị gϊếŧ cả nhà không"?

Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh nghe xong, cả hai nhìn nhau một lát liền bật cười lên.

Vũ Hoài Anh nghĩ:

"Cái này vị phu nhân lo xa quá đi, ở cái Đông Châu này tìm được một người có thể khiến tiền bối dùng một bàn tay để đánh cơ hồ là mò kim đáy biển. Ai có lá gan đối đầu với tiền bối đây"?

Mà Võ Tiêu Dao sau đó lấy ngón tay chọt chọt lấy đồng tiền trên má của nàng nói:

"Ngươi lo cái gì chứ? Ngươi bây giờ sử dụng luôn chẳng phải là xong sao? Sẽ không ai biết là ngươi có".

Lưu Hồng Ánh nghe xong như tỉnh ngộ.

"Đúng nha, mình bây giờ liền sử dụng cho dù có người phát hiện đi nữa thì có làm được cái gì? Sử dụng thì cũng đã sử dụng rồi, muốn đưa ra cũng không có cách nào nha".

Ngay lập tức Lưu Hồng Ánh đi lại ghế làm việc của Võ Tiêu Dao sau đó ngồi lên. Bắt đầu sử dụng Ngũ Hành Linh Nguyên.

Mà Võ Tiêu Dao lúc lại lấy ra một món khác. Đây là miến da lần trước mua được ở khu mua sắm, bất quá phù văn trên miến da này Võ Tiêu Dao đọc không hiểu.

"Mèo Cam, ngươi xem được phù văn này sao"

Xem đến xem lui đọc cũng không hiểu, Võ Tiêu Dao chỉ đành hỏi Mèo Cam xem nó có thể hiểu được không.

"Kí chủ, đây là một bản truyền thừa thần thông, chỉ dành cho người tu kiếm đạo. Ngươi không tu kiếm nên xem không thể nào hiểu được".

Nghe vậy Võ Tiêu Dao có hơi tiếc một chút, nhưng chỉ một chút mà thôi. Dù sao hắn cũng không thích dùng kiếm.

Hắn trực tiếp ném cho Vũ Hoài Anh sau đó nói:

"Sư huynh, cái này bên trong có một môn kiếm đạo thần thông, ngươi giữ lấy mà từ từ nghiên cứu".

Vũ Hoài Anh vui mừng nhận lấy. Hắn không khách sáo không phải vì hắn mặt dày, mà là vì hắn biết Võ Tiêu Dao không ưa khách sáo.

Mặc dù là hắn tiếp xúc với Võ Tiêu Dao không lâu nhưng hắn cũng biết một chút tính cách của Võ Tiêu Dao.

Võ Tiêu Dao khi có người tặng đồ gì sẽ nhận ngay mà không một lời khách sáo cái gì mà cái này quá quý giá ta không thể nhận các thứ. Khi hắn tặng đồ ra cũng không thích người khác khách sáo với hắn.

Vì vậy khi Võ Tiêu Dao nói đây là một môn kiếm đạo thần thông, Vũ Hoài Anh liền nói đa tạ lập tức nhận lấy mà không một lời khách sáo.

Võ Tiêu Dao lần nữa lấy ra một cái đỉnh nhìn trông rất cổ xưa. Võ Tiêu Dao xem một hồi liền biết đến thông tin của chiếc đỉnh này.

Đây là một món trung phẩm đạo khí, nhìn như là một lô đỉnh luyện đang nhưng thật ra lại là pháp bảo phòng ngự.

Vẫn là không có tác dụng với hắn. Hắn có tuyệt đối phòng ngự. Bây giờ chỉ pháp bảo phòng ngự cấp tiên khí mới có tác dụng với hắn.

Lập tức hắn liền đưa cho Vũ Hoài Anh, nói cho Vũ Hoài Anh biết thông tin về cái đỉnh này.

Vũ Hoài Anh nhận được bảo vật mà trong lòng cảm khái:

"Không ngờ những món đồ mua được này từng cái so với từng cái điều quý giá".

"Lúc trước hẳn là tiền bối biết được các gian hàng kia có đồ tốt nên mới đưa mình đi mua sắm những bảo vật này. Mỗi một cái điều là bảo vật hiếm có nhưng tiền bối điều mua với giá rẻ như cho".

Võ Tiêu Dao không biết được suy nghĩ của Vũ Hoài Anh, bằng không hắn sẽ nói: "Sư huynh à, ngươi có phải hay không quên cái gì? Những thứ này hoàn toàn là ngươi chọn, ta chỉ phụ trách trả tiền".

Tiếp đó Võ Tiêu Dao lại cầm lên một món đồ khác. Đây chính là bức tranh mà hắn giành được ở hội đấu giá.

Hắn xem một lúc cũng không hiểu, bất quá hắn biết, nếu Vũ Hoài Anh có phản ứng thì chắc chắn không phải đồ thường.

"Mèo Cam, cái đồ chơi này có tác dụng gì"?

Muốn biết phải hỏi, muốn giỏi phải hỏi Võ Tiêu Dao liền tìm ngay Mèo Cam mà hỏi.

"Kí chủ, bức tranh này có chứa một lượng kiếm ý cực mạnh, có thể giúp người tu kiếm đạo ngộ ra kiếm ý".

"Ngoài ra, nếu truyền linh khí vào trong bức tranh này sẽ có một luồn kiếm ý được trảm ra bên ngoài, có thể trảm Nguyên Anh đỉnh phong, nhưng chỉ một lần. Dùng xong bức tranh này sẽ thành tranh phổ thông".

Võ Tiêu Dao lại đưa bức tranh cho Vũ Hoài Anh, cũng hướng dẫn cho Vũ Hoài Anh cách sử dụng.

Mà Vũ Hoài Anh lúc này ngoài vui sướиɠ ra còn có hâm mộ cùng cảm kích.

"Ánh mắt của tiền bối thật ác. Không một món bảo vật nào có thể chạy thoát mắt của tiền bối".

Mà Võ Tiêu Dao thì lại nghĩ:

"Đến tận bây giờ mình vẫn chưa có được bất kỳ món bảo vật nào phù hợp với mình, mà tên Vũ Hoài Anh này đã ba món rồi. Nhìn vào còn tưởng là khí vận chi tử đâu".

Cái này cũng không thể trách được gì. Dù sao những thứ này điều là dùng khí vận của Vũ Hoài Anh để mua, cho nên phần lớn điều phù hợp với Vũ Hoài Anh.

Võ Tiêu Dao lại cầm lên một món. Lần này cuối cùng cũng phù hợp với hắn bất quá, thứ này hắn là người lựa chọn để mua.

Vật này chính là Lôi Mạch Chi Tâm mà hắn tự chọn để mua cho chính mình, so sánh với những bảo vật khác thì cái này có hơi dởm.

Sau đó hắn cầm lên từng món bảo vật, kiểm tra từng món. Cái nào có thể xem thì hắn tự mình xem, cái nào không biết thì hỏi Mèo Cam.

Cuối cùng số tài nguyên cùng các bảo vật được chia làm ba phần.

Một phần cho Võ Tiêu Dao, một phần cho Lưu Hồng Ánh, một phần cho Vũ Hoài Anh.

Bất quá phần của Võ Tiêu Dao và Lưu Hồng Ánh chỉ bằng hai phần ba so với Vũ Hoài Anh mà thôi. Cũng không phải là Võ Tiêu Dao cố tình cho Vũ Hoài Anh nhiều, mà là vì phần lớn bảo vật chỉ phù hợp với Vũ Hoài Anh mà lại không hợp với hai người.

Tài nguyên chia ra sau khi tiêu hóa hết Vũ Hoài Anh có thể lên đến Hóa Thần sơ kỳ, Võ Tiêu Dao cùng Lưu Hồng Ánh có thể lên đến Kim Đan đỉnh phong.

Không có cách, dù sao số bảo vật này cũng là dựa vào vận may của Vũ Hoài Anh để mua. Hai người bọn họ có phần cũng là tốt lắm rồi.

Sau khi chia số bảo vật xong. Võ Tiêu Dao thu phần của mình vào không gian hệ thống, mà phần của Lưu Hồng Ánh Võ Tiêu Dao thu vào trong một cái nạp giới mà hắn đã mua ở Tứ Phương Các.

Chờ sau khi Lưu Hồng Ánh tỉnh lại sẽ đưa cho nàng.