Chương 2: Phòng thủ tuyệt đối

"Đinh: Kí chủ lần đầu khởi động hệ thống, ban thưởng phần quà tân thủ, kí chủ có hay không mở phần quà tân thủ".

"Mở".

Nghe xong Võ Tiêu Dao không do dự liền mở ngay gói quà tân thủ. Mặc dù là hắn không sợ chết nhưng nếu có thể sống ai lại nguyện đi chết đâu.

"Đinh: Chúc mừng kí chủ mở ra gói quà tân thủ nhận được: kĩ năng tuyệt đối phòng thủ tuyệt đối, một lần quay kỹ năng tuyệt đối miễn phí".

Xem xong phần thưởng của gói quà tân thủ Võ Tiêu Dao chú ý đến phần kỹ năng tuyệt đối liền hỏi: "Hệ thống, kỹ năng phòng thủ tuyệt đối này là cái gì"?

"Đinh: phòng thủ tuyệt đối là kỹ năng giúp miễn nhiễm sát thương của đối thủ dựa trên cơ sở tu vi của kí chủ. Cấp bật hiện tại của kỹ năng là một, có thể miễn nhiễm sát thương của đối thủ có tu vi cao hơn kí chủ một đại cảnh giới trở xuống dù cho đối thủ của kí chủ có dùng chiêu thức gì, vũ khí gì, sát thương cao bao nhiêu thì đối với kí chủ điều là không".

"Ngoài ra kỹ năng này vẫn còn một tác dụng nữa đó là loại bỏ uy áp của đối thủ, dù cho tu vi có cao hơn kí chủ bao nhiêu thì kí chủ cũng sẽ không bị ảnh hưởng bởi uy áp".

Nghe đến đó Võ Tiêu Dao liền bắt đầu hưng phấn. Chợt nghĩ đến điều gì sao đó hỏi: "Hệ thống, khôi lỗi có được tính hay không vũ khí"?

"Đinh: Khôi lỗi là tử vật, được xem là vũ khí. Chỉ cần người điều khiển không cao hơn kÍ chủ hai đại cảnh giới trở lên thì dù cho khôi lỗi có cấp bật là gì thì sát thương đối với kí chủ cũng bằng không".

Nghe đến đó Võ Tiêu Dao liền hưng phấn tập hai.

Ngay lúc này tên thanh niên kia nhình xung quanh một vòng, trên mặt lộ ra vẽ khinh thường. Sao đó nhìn sang Vũ Hoài Anh, nói: " Nếu ngươi ngoan ngoãn chết trong tay của ta để ta cũng luyện ngươi thành khôi lỗi thì thì ta cũng sẽ không đến đây gϊếŧ hết tất cả những người vô tội này. Ngươi nhìn, bọn chúng ở đây sống an ổn biết bao. Nhưng bây giờ vì ngươi mà tất cả điều phải chết. Ta rất muốn tha cho bọn chúng nha, nhưng lỡ như bọn chúng về Minh Hà Tông bẩm báo thì ta sợ là sẽ bị Minh Hà Tông truy sát nên ta đành xin các ngươi đi chết đi."

Nói xong trên khóe môi của hắn nhếch lên nụ cười nham hiểm. Sau dó hắn liền khống chế hai bộ khôi lỗi Kim Đan lao vào trong đám người.

Thấy thế, Vũ Hoài Anh liền lấy trong nạp giới ra một thanh trường kiếm, sao đó lao ra đón đỡ với hai khôi lỗi. Mà phía sau, cả đám phục vụ đã chạy toán loạn. Còn về Võ Tiêu Dao thì hướng về phía thủ lĩnh Lưu Thành Khôn mà đi.

Phía bên này, Vũ Hoài Anh vẫn đang chiến đấu với hai khôi lỗi. Tuy là bị dồn ở thế hạ phong nhưng với chiêu kiếm cực kỳ tinh diệu cùng mới một thành kiếm ý hình thức ban đầu cũng có thể miễn cưỡng giữ chân của hai khôi lỗi.

Bất quá, dù sao chênh lệch về đẳng cấp quá lớn hơn nữa còn là hai đánh một nên chẳng được bao lâu Vũ Hoài Anh liền bị đánh bại và ngã trên mặt đất.

Thấy thế tên thanh nên Nhân Khôi Giáo cười nói: "Ngươi chống cự làm gì nha? Ngươi chống cự cũng không cứu được những con kiến kia, chưa kể là ngươi cũng không sống được. Ngươi ngoan ngoãn cho ta gϊếŧ một chút không được sao? Ngươi nhanh chết một chút mà ta thì cũng đỡ phải tốn quá nhiều thời gian. Đôi bên điều có lợi không tốt sao?

Đứng một bên nghe, Võ Tiêu Dao nhịn không được. Cuối xuống lột một chiết giày ra, nhắm ngay mồm của tên thanh niên Nhân Khôi Giáo mà ném.

"Phịch" một tiếng. Tên thanh niên Nhân Khôi Giáo không đề phòng bị một chiết giày ném trúng. Trên miện còn để lại dấu giày.

Vũ Hoài Anh thấy cảnh này cũng đứng hình mất 5 giây

Ăn phải một chiêu sát thương bằng một sỉ nhục một nghìn, tên thanh niên kia Nhân Khôi Giáo liền thẹn quá hóa giận, ánh mắt đầy sát khí nhìn qua hướng Võ Tiêu Dao nghiến răng nghiến lợi nói:"Muốn chết".

Nghe vậy, Võ Tiêu Dao mắng lại: "Muốn chết cái đầu ngươi nha, ngươi nói muốn gϊếŧ ta diệt khẩu mà giờ còn hỏi ta muốn chết. Đầu óc là thức rất tốt ngươi có biết sử dụng không vậy? Có bị ngu không nha ngươi"?

Bị mắng một trận không ra người, tên thanh niên Nhân Khôi Giáo càng thiêm tức. Trong mắt hắn, Võ Tiêu Dao chỉ là một cái Luyện Khí rác rưởi cũng dám mắn hắn. Không thể nhịn được nữa.

Hắn liền lao đến Võ Tiêu Dao. Một chưởng tung ra nhắm vào đầu của Võ Tiêu Dao đánh tới, trên gương mặt tràn đầy dữ tợn. Ở một bên, Vũ Hoài Anh thấy vậy muốn lao ra giúp đỡ nhưng lại không thể cử động được, trong mắt chỉ có tuyệt vọng.

Lúc này Võ Tiêu Dao chỉ đưa ra một ngón tay, sao đó.

"Phịch"

Một âm thanh nho nhỏ vang lên. Võ Tiêu Dao chỉ dùng một ngón tay nhẹ nhàng đỡ lấy chưởng của thanh niên. Vũ Hoài Anh cùng thanh niên Nhân Khôi Giáo trong mắt điều là kinh ngạc.

Nhưng thanh niên Nhân Khôi Giáo phản ứng rất nhan. Thấy một chiêu thấy một chiêu thất bại liền lui ra giữ một khoảng cách.

"Hừ là ta xem thường ngươi, không ngờ bên trong một cái trạm dừng chân nho nhỏ lại có một cường giả như ngươi"

Nói xong thanh niên Nhân Khôi Giáo liền khống chế hai khôi lỗi hướng về phía Võ Tiêu Dao đánh tới.

Thấy thế Vũ Hoài Anh liền hét to: "Sư đệ cẩn thận".

Nhưng sao đó một màn khiến cho Vũ Hoài Anh trợn mắt.

Võ Tiêu Dao không tốn một chút sức một tay đỡ hết tất cả các dòn công kích của hai khôi lỗi mà hắn thì phải liều cả mạng mới miễn cưỡng giữ chân của chúng.

Ở một bên, tên thanh niên Nhân Khôi Giáo nhìn thấy cảnh này tuy có kinh ngạc nhưng không ngoài sở liệu của hắn. Dù sao một chưởng của hắn bị người ta một tay đỡ được.

Sớm có chuẩn bị, trong tay hắn xuất hiện một tấm phù. Đây là Hỏa Kích Phù, sao khi sử dụng có thể tung ra một ngọn lửa tương đương với một kích toàn lực của Nguyên Anh 5 tần.

Hắn ngay lập tứ sử dụng ngay Hỏa Kích Phù. Một ngọn lửa ngay lập tức từ trong tấm phù bay ra hướng ngay vị trí Võ Tiêu Dao công tới.

Ở một bên Vũ Hoài Anh thấy thế trong mắt chỉ có tuyệt vọng. Nhưng một màn khiến hắn kinh ngạc tập hai.

Bởi vì ngọn lửa kia khi sắp đến chổ của Võ Tiêu Dao thì lại bị hắn phẩy tay một cái, ngọn lửa kia liền không có.

Lúc này Vũ Hoài Anh cùng với tên thanh niên Nhân Khôi Giáo điều trợn tròn mắt.

Đặc biệt là tên thanh niên Nhân Khôi Giáo kia, ánh mắt như đang nói: "Anh bạn à, chúng ta giảng hòa nhé". Trên gương mặt bây giờ mới bắt đầu lộ ra vẻ hoảng sợ.

Ngay lúc này, Lưu Thành Khôn xuất hiện sau lưng của tên thanh niên Nhân Khôi Giáo, nhanh chóng lấy một chiếc quần từ trong nạp giới ra trồng vào đầu của tên thanh niên Nhân Khôi Giáo. Sao đó tay chân linh hoạt phối hợp nhịp nhàng từng quyền từng cước gửi tặng trên người tên thanh niên Nhân Khôi Giáo.

Ở bên phía của Võ Tiêu Dao lúc này, bởi vì tên thanh niên Nhân Khôi Giáo đã dừng khống chế hai bộ khôi lỗi nên hai bộ khôi lỗi đã dừng lại, vì vậy Võ Tiêu Dao cũng được rảnh tay rảnh chân. Hắn đi đến chổ của Lưu Thành Khôn, cùng nhau phối hợp nhịp nhàn cho tên thanh niên Nhân Khôi Giáo một trận đòn.

Quay lại vài phút trước. Thời điểm Võ Tiêu Dao đến chổ của Lưu Thành Khôn.

Hắn đỡ Lưu Thành Khôn dậy, đưa cho Lưu Thành Khôn ăn một viên đan dược liệu thương.

Sao đó hắn nhìn về phía trận chiến cua Vũ Hoài Anh cùng hai khôi lỗi, thầm nghĩ: "Hệ thống vừa mới tặng kỹ năng phòng thủ tuyệt đối cho mình, tuy là kỹ năn tốt nhưng lại không có sát thương".

"Nếu bây giờ mình lao ra để lộ năng lực phòng thủ hù tên kia chạy thì làm sao bây giờ".

"Nếu hắn chạy còn tốt, nếu hắn bắt Vũ sư huynh làm con tinh làm sao bây giờ".

Nghĩ đến đây hắn nhìn xuống Lưu Thành Khôn, chợt trong mắt hắn có tinh quang lóe lên.

"Lưu thủ lĩnh, người thế nào rồi? Đã có thể đứng dậy khiêu vũ được rồi chứ:?

Lưu Thành Khôn nghe thấy Võ Tiêu Dao hỏi liền nói: "Thương thế không quá nặng, bây giờ đã có thể đi đứng được".

"Lưu thủ lĩnh ngươi bây giờ có thể solo thắng tên kia không"? Võ Tiêu Dao lại hỏi.

Lưu Thành Khôn nghe Võ Tiêu Dao lại đáp: "Niếu là không bị thương thì có thể, nhưng hiện tại ta dang bị trọng thương, sức chiến đấu giảm mạnh, sợ là đánh không lại hắn".

Nghe vậy Võ Tiêu Dao liền nói: "Lưu thủ lĩnh, tên kia nếu hắn không có cảnh giác ngươi có thể đánh lén hắn sao"?

Lưu Thành Khôn nghe vậy liền đáp: "Có thể là có thể, nhưng làm sao cho hắn mất cảnh giác"?

"Lưu thủ lĩnh, lát nữa ngươi chỉ cần tìm góc thật đẹp úp sọt hắn là được, còn lại cứ để ta là được".

Nói xong Võ Tiêu Dao liền đứng lên không để cho Lưu Thành Khôn nói tiếp liền chuẩn bị làm sự tình.

Trở về thời điểm hiện tại. Võ Tiêu Dao cùng với Lưu Thành Khôn vẫn còn đang giao lưu kép với tên thanh niên Nhân Khôi Giáo kia. Mỗi một quyền, mỗi một cước diều dồn hết nhiệt huyết tuổi trẻ. Mỗi một chiêu mỗi một thức điều tràn đầy tình yêu thương của bậc cha mẹ dành cho đứa con thơ chưa hiểu chuyện.

Một lát sau. Tên thanh niên Nhân Khôi Giáo kia cuối cùng cũng chịu không được nữa mà ngất đi.

Thấy thế, Lưu Thành Khôn liền cho hắn một chiêu toàn lực kết thúc tính mệnh của hắn.

Lúc này trong đầu của Võ Tiêu Dao vang lên âm thanh của hệ thống: "Đinh. Chúc mừng kí chủ cứu được 60 người có công đức đạt tiêu chuẩn thu được 600 điểm công đức".

"Đinh. Chúc mừng kí chủ cứu Vũ Hoài Anh người có được người có trăm kiếp công đức thu được 10000 điểm công đức".

Hiện tại vì có việc cần làm nên Võ Tiêu Dao cũng không để ý hệ thống thông báo. Hắn đến chổ của Vũ Hoài Anh và đỡ hắn lên.

"Các ngươi còn định trốn đến bao giờ nữa"?

Sau tiến hét này của Võ Tiêu Dao, những tên phục vụ mới rụt rịt đi ra. Nhình thấy bộ thi thể đội quần trên mặc đất. Bọn chúng mới yên tâm đi ra sao đó mới đi ra đưa Vũ Hoài Anh cùng Lưu Thành Khôn vào trong chữa trị.

Nhìn thấy Lưu Thành Khôn bị đưa vào trong chữa trị, sao dó nhìn về bộ thi thể đội quần kia, hắn thầm nghĩ: "Có rất nhiều cách hay để đánh lén nhưng không ngờ Lưu thủ lĩnh lại chọn ngay cách hay nhất để đánh lén"!