Chương 6: Cực phẩm mỹ nữ

Thấy trời vẫn còn sớm, Võ Tiêu Dao vẫn chưa định nghỉ ngơi liền dắt Vũ Hoài Anh ra ngoài mua sắm.

Vừa đến khu mua sắm được vài phút, hai người lại vội vàng chạy về. Mà Võ Tiêu Dao quần áo tả tơi, tóc tai bù xù. Trần Lập Anh hỏi ra mới biết. Nguyên lai là khi vừa vào khu mua sắm, Võ Tiêu Dao lại bị một đám nữ tu quây quanh, thay phiên nhau hỏi han đủ điều, trong đó một vài nữ tu lớn gan lôi kéo lấy áo của Võ Tiêu Dao. Thế nên mới có Võ Tiêu Dao với cái bộ dạng này.

Cũng may mà Vũ Hoài Anh có Na Di phù giúp Võ Tiêu Dao chạy thoát. Nếu không Võ Tiêu Dao có lẽ đã bị ăn sạch rồi.

Không có cách, đặc hiệu quá mạnh rồi.

"Nếu cứ như thế chúng ta làm sao ra ngoài khu mua sắm bây giờ"? Võ Tiêu Dao cười khổ nói.

Dù sau mục đích của hắn dẫn theo Vũ Hoài Anh là đến khu mua sắm dành cho tu sĩ để tầm bảo. Mà bây giờ tuy là có thể ra ngoài nhưng lại không thể đi đến khu mua sắm nha.

Trần Lập Anh nhìn Võ Tiêu Dao, ánh mắt có chút gian xảo nói: "Sư đệ, muốn hay không, ngươi đổi một bộ nữ trang"?

Võ Tiêu Dao nghe vậy lại nhớ đến lúc trước lời thề son sắt nói sẽ không mặc nữ trang. Nhưng bây giờ không mặc đi, đến khu mua sắm chỉ có thể bị xé. Nếu là mặc đi, sẽ phải cảm thụ ánh quan tâm của các đại thúc. Luôn có cảm giác phí sau sẽ bị đâm bất cứ lúc nào.

"Hệ thống, không thể giảm sức hấp dẫn của sinh linh khác giới sao"? Không có cách nào Võ Tiêu Dao đành phải hỏi hệ thống.

"Đinh. Không thể. Kí chủ, niếu ngươi không muốn bị nữ tu cấu xé thì nên chăm chỉ tu luyện một chút, các nữ tu kia cảnh giới còn thấp mà thấy kí chủ cảnh giới cũng thấp nên mới lớn gan như vậy".

"Nếu cảnh giới kí chủ cao hơn, các nữ tu cảnh giới thấp sẽ không dám, mà các nữ tu cảnh giới cao sẽ vì mặt mũi cũng sẽ không làm như vậy".

Nghe hệ thống trả lời, Võ Tiêu Dao bất đắc dĩ đành phải mặc vào nữ trang. Dù sao nam nữ là ưu đãi khác biệt nha.

Như một cô gái dỡ trò lưu manh với một chàng trai thì người khác sẽ nói cô gái ấy là mạnh mẽ, gan dạ, có cá tính.

Còn một chàng trai chỉ cần nhìn chằm chằm vào cô gái thì sẽ bị nói là lưu manh, biếи ŧɦái, đê tiện. Bất quá còn phải xem nhan trị của chàng trai.

Võ Tiêu Dao vừa thay xong một bộ nữ trang ước ra. Vũ Hoài Anh cùng Trần Lập Anh thấy thế liền đứng hình, máu cam từ từ chảy ra. Cũng không trách họ được, Võ Tiêu Dao ngũ quan quá hoàn mỹ rồi.

Võ Tiêu Dao cảm giác như muốn bị đâm từ phí sau, liền lập tức thúc giục Vũ Hoài Anh đi, bất quá lần này hắn đi sau Vũ Hoài Anh, hai tay vịnh vai của Vũ Hoài Anh đẩy đi về phía trước

Bước ra đường phố hướng đến khu mua sắm mà đi. Đến khu mua, hai người liền thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây. Vũ Hoài Anh vốn cũng là một cái mỹ nam, chẳng qua lúc trước có Võ Tiêu Dao nên kiến cho hắn trở nên ảm đạm. Khi ở tông môn hắn cũng là một cái lang quân như ý của rất nhiều sư tỷ sư muội.

Mà Võ Tiêu Dao sao khi mặc nữ trang cũng thành một cái đại mỹ nữ, hai người đi chung như một đôi thần tiên quyến lữ, khiến cho tất cả mọi người điều nhìn với ánh mắt hâm mộ. Đặc biệt là Võ Tiêu Dao không chỉ thu hút các thanh niên và các đại thúc mà còn có các cô nương kia cũng chú ý tới hắng.

Những tên nam nhân trên đường thấy thế, nhau nhau nghị luận.

"Vị cô nương kia thật xinh đẹp, không biết là thiên kim nhà nào ra đây dạo phố?"

"Cái kia dáng người, cái kia gương mặt, còn có ánh mắt đôi môi, chật chật đúng là đoạt người hồn phách mà

"Nếu ta cưới được vị tiểu mỹ nhân này về, ta nguyện mỗi đêm bị nàng vắt khô". "Thôi đi ngươi, vị cô kia nhìn là biết không phải người thường, chớ có cóc ghẻ mà ăn thịt thiên nga".

"Tên tiểu tử kia là ai nha? Lại có phúc được đi cùng với một đại mỹ nữ đi xinh đẹp như vậy? Đúng là khiến người khác hâm mộ mà".

"Ngươi đúng là ếch ngồi đáy giếng. Nhìn trang phục người nọ là biết ngay đây là đệ tử nội môn Minh Hà Tông rồi. Chỉ có thân phận như vậy mới xứng đáng có được mỹ nhân ưu ái".

Mà các cô nương lúc này cũng không kém cạnh gì.

"Qua, vị ca ca kia thật đẹp trai nha, mặc dù kém xa vị ca lúc nãy nhưng ta vẫn muốn sinh cho hắn một đứa, à không, là một đàng con mới đúng".

"Thôi đi ngươi, không thấy vị cô nương bên cạnh hắn sau? ngươi so được với người ta không"?

"Ta có thể làm vợ lẻ nha".

"Ngươi cũng đừng nghĩ, vị trí vợ lẻ ta muốn".

"Cút".

Hai người hướng đến khu mua sắm dành cho tu sĩ mà đi. Nghe thấy những lời nghị luận của của người xung quanh, Võ Tiêu Dao chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

Mà ở một bên,Vũ Hoài Anh thì lại có chút thẹn thùng. Hắn lúc này giống như có hai con tinh linh thiện ác đang thay phiên nhau nói với hắng.

Tinh linh thiện: "Hắn là nam, là tiền bối của ngươi. Ngươi phải thật bình tĩnh".

Tinh linh ác: "Ngươi nhìn hắn mặc nữ trang không hấp dẫn sao. Hơn nữa, nam nữ quan trọng cái khỉ gì, sướиɠ là được".

Trong lúc Vũ Hoài Anh tiên ma giao chiến thời điểm. Võ Tiêu Dao bỗng dưng nắm lấy tay của hắn kéo đi, khiến cho hắn đầu óc trống rổng.

Võ Tiêu Dao kéo Vũ Hoài Anh đến một gian hàng bán bảo vật, nói: "Sư huynh, huynh xem có món nào huynh để mắt không, tiện thể huynh xem có món nào mà huynh xem không rỏ lai lịch thì cũng chọn giúp ta".

Lý do Võ Tiêu Dao đưa ra yêu cầu như vậy là bởi vì kiếp trước hắn có một thói quen đó là đọc tiểu thuyết trước khi ngủ. Mà trong tiểu thuyết các nhân vật chính thường tìm được cái gì tuyệt thế công pháp, cái gì cao giai pháp bảo, cái thì nghịch thiên cải mệnh thiên tài địa bảo ba la ba la.

Mà Vũ Hoài Anh nghe được Võ Tiêu Dao nói cũng lấy lại tinh thần, sau đó gật gù bắt đầu lựa chọn. Dựa theo Võ Tiêu Dao chính là: Cứ thấy những thứ mà hắn một chút cũng không biết là vật gì thì chọn giúp Võ Tiêu Dao. Còn những thứ đem lại cho hắn cảm giác kỳ lạ thì chọn cho chính hắn.

Lựa một hồi chỉ lựa được ba món: Một đỉnh lô có chút cổ xưa, một một mảnh da có viết một số phù văn vô cùng phức tạp, cuối cùng là một cục đá to bằng đầu người, nhình như một loại quặn khoáng có ngũ thải ánh sáng quây quanh.

Người bán hàng thấy Vũ Hoài Anh lựa chọn những vật kia liền nói: "Khách quan đúng là có mắt nhìn, đây vốn là bảo vật gia truyền của nhà ta, vốn là...". "Không cần nói nhiều, ra cái giá đi". Thấy người bán hàng định nói nhảm, Võ Tiêu Dao liền ngắt lời hắng trực tiếp hỏi giá.

Người bán hàng thấy Võ Tiêu Dao không muốn dài dòng nên cũng chỉ đành đưa ra con số.

"Vị cô nương này, nếu như thứ này các ngươi thích vậy ta lấy rẻ cho các ngươi vậy. 2000 hạ phẩm linh thạch, các ngươi thấy thế nào"?

Vốn hắn tưởng sẽ có một trận trả giá gay gắt. Dù sao trong mắt hắn, ba món đồ kia cũng không đến 100 hạ phẩm linh thạch. Nhưng sự tình tiếp theo khiến cho hắn trợn to đôi mắt.

Võ Tiêu Dao không hề có một chút chậm trễ nào, trực tếp lấy 2000 linh thạch ra để đầy trên bàn sao đó lấy đi ba món đồ đưa cho Vũ Hoài Anh.

Điều này khiến cho một bên Vũ Hoài Anh cũng kinh ngạc. "Tiền bối ngươi quá là chơi đi".

Mà điều này cũng khiến cho những người xung quanh chú ý. Tại trong mắt người khác, đây là Vũ Hoài Anh được bạch phú mỹ bao nuôi. Lại một lần nữa nhìn về phía Vũ Hoài Anh, trong mắt chỉ có hâm mộ.

Muốn nhan sắc có đẹp trai, muốn thân phận có thân phận, muốn thực lực có thực lực. Đã vậy còn có một cái đạo lữ vừa xinh đẹp vừa có tiền bao nuôi nửa, ta hỏi các ngươi có thèm không.

Mà những suy nghĩ này của mọi người ở đây, Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh cũng không biết. Họ lại tiếp tục đi đến các gian hàng khác và những màn tương tự cứ liên tiếp phát sinh. Dần dần tinh đồn có một cái nội môn đệ tử của Minh Hà Tông được một cái cực phẩm mỹ nữ bao nuôi bắt đầu lan truyền ra khắp Thanh Hoa thành.

Mà hai nhân vật chính của câu chuyện lại không hề hay biết việc này. Đi các gian hàng một hồi nhưng Vũ Hoài Anh lại chọn không quá nhiều, chỉ chọn được vài chục món đồ. Chợt hắn thay đổi chủ ý, dắt Vũ Hoài Anh đi đến khu vực khác. Nơi mà hắn muốn đến chính là đổ thạch phường.

Dù sao nếu là chơi vận may để tầm bảo thì không chỗ nào thích hợp hơn chỗ này.

Hai người vừa bước vào liền dẫn đến sự chú ý của mọi người. Cũng không có cách nào, hai người quá nổi bật. Hơn nữa tổ hợp hai người này khắp khu mua sắm người người đều biết. Một cái mỹ nữ dắt theo một cái mỹ nam đi khắp các gian hàng, chỉ cần là đồ mỹ nam kia chọn, cái kia mỹ nữ không nháy mắt một cái liền lấy linh thạch ra mua mà không cần phải tả giá.

Các nam nhân khi nghe thấy điều này chỉ có rơi nước mắt, ganh tị cùng hâm mộ.

Võ Tiêu Dao dắt Vũ Hoài Anh đến một vị trí, sau đó nói: "Sư huynh, ta có cảm giá như hôm nay đổ thạch có rất nhiều đồ tốt, huynh cứ tùy tùy tiện tiện lựa, chắc chắn sẽ có đồ tốt".

Tuy Vũ Hoài Anh không không có kinh nghiệm về đổ thạch, nhưng nghe Võ Tiêu Dao nói vậy cũng liền tùy tiện lựa lựa.

Ở đây mọi người thấy Vũ Hoài Anh chọn lựa một cách tùy tiện như vậy liền nhỏ giọng nghị luận.

"Tên này có biết chơi hay không đây? Cái kia đá nhìn là biết phế thạch rồi vậy mà hắn vẫn lấy".

"Không phải đâu, hắn lấy cũng không tốn tiền nha".

"Đúng nha, dù sao hắn có chọn như thế nào thì đạo lữ của hắn cũng không tiết mà trả tiền cho hắn".

Nghe những lời này, Vũ Hoài Anh đang chọn đổ thạch cũng có chút chần chừ.

Thấy thế, Võ Tiêu Dao liền đi đến vỗ lấy vai của hắn và nói: "Sư huynh, ngươi cứ mặc kệ bọn chúng, những thứ này ngươi chọn ở bên trong tất cả điều là đồ tốt".

Nghe vậy Vũ Hoài Anh gật đầu sau đó cuối xuống bắt đầu chọn tiếp.

Mà những lời này của Võ Tiêu Dao khi lọt vào tay của những người xung quanh khiến cho họ chua lại càn thiêm chua.

"Má ơi, trên đời sao lại có một nữ nhân hoàn mỹ như vậy? Xinh đẹp, có tiền, lại còn dịu dàng nữa".

"Chưa kể đến việc thấy tình lang không vui liền lại an ủi cùng với khích lệ".

"Chưa kể là tên kia chỉ chọn ra một đống đồ bỏ đi, mà nàng vẫn nói với tên kia là hắn chọn điều là đồ tốt".

"Ta ganh tị nha, ta chua nha, ta khóc nha".

Mà những gì mọi người ở đây nghĩ, Võ Tiêu Dao liền không biết. Nếu hắn biết không chừng hộc máu tại đây.

Sau khi Vũ Hoài Anh chọn đổ thạch xong thì Võ Tiêu Dao vẫn như cũ lấy linh thạch ra thanh toán. Tên kia khi nhận lấy linh thạch liền hỏi: "Hai vị, có muốn cắt luôn tại đây không? Yên tâm, đây là miễn phí".

Võ Tiêu Dao nghe liền lắc đầu nói: "Không cần, chúng ta sẽ tự xử lý.

Võ Tiêu Dao có thể khẳng định tất cả đổ thạch mà Vũ Hoài Anh chọn là đồ tốt. Vì vậy để tránh phiền phức, Võ Tiêu Dao dự định về sẽ tự cắt. Mặc dù phiền phức này hắn hoặc là Vũ Hoài Anh điều có thể xử lý, nhưng có thể tránh phiền phức ai lại đi đâm đầu vào nha.

Mà điều này trong mắt người khác lại là.

Cô gái này thấy tên nam nhân kia lựa ra một đống phế thạch nên nàng mới không cắt ra. Vì nàng sợ khi cắc ra sẽ khiến tên nam nhân kia mất mặt.

"Quá tinh tế, quá chu đao rồi"

"A a a. Ta lại chua nha".

Sau đó hai người lại đi đến những nơi khác mua đổ thạch.

Và sau đó lại có tin đồn mỹ nữ dắt mỹ nam đi đổ thạch. Tên mỹ nam kia lựa ra một đống phế thạch nhưng vị mỹ nữ kia ở một bên vẫn tấm tắc khen hắn chọn chắc chắn là đồ tốt. Hơn nữa vị mỹ nữ kia vì không muốn tình lang mất mặt trước đám đông nên đã không cho cắt số đổ thạch đó ra.

Tin đồn nhanh chóng được truyền đi.