Chương 7: Sư đệ, không nên đùa giỡn với tính mạng

Tại cổng thành. Có một đội ngũ ba người vừa mới vào trong thành.

"Sư tôn, ngày may thứ đó thật là đấu giá ở đây thật sao"?

Người hỏi là một vị thiếu niên. Vị thiếu niên này tên là Sở Vân Tiêu, đệ tử nội môn của Minh Hà Tông, tu vi Trúc Cơ tần tám.

Vị lão giả đi cùng nghe vậy liền trả lời: "theo như thông tin mà chúng ta biết được thì quả thật chính là buổi đấu giá ngày may".

Vị lão giả này chính là trưởng lão nội môn của Minh Hà Tông, tên là Gian Minh , tu vi Kim Đan 6 tần. Hôm nay hắn cùng vớ hai cái đồ đệ hoàn thành nhiệm vụ đang trên đường trở về tông môn, chợt được bên tông môn có người truyền tinh là ở Thanh Hoa thành có vật mà tông môn cần trong một buổi đấu giá, để họ tìm cách lấy về.

Đi ngang khu mua sắm chợt nghe được tiến nghị luận thu hút sự chú ý của bọn chúng.

"Ngươi nghe gì chưa?"

"Chính là sự tình khu mua sắm dành cho tu sĩ xuất hiện một đôi mỹ nam mỹ nữ. Mà cái kia mỹ nam chính là đệ tử nội môn Minh Hà Tông".

"Ta nghe nói nha. Tên nam nhân kia khi vào khu mua sắm dành cho tu sĩ liền mua vô số bảo vật mà không tốn một viên linh thạch."

"Thật hay giả? Ngươi nói rỏ một chút nha".

"Cái kia tên nam nhân nha. Hắn đi khắp các gian hàng, miễn là hắn chọn vật gì, thậm chí chỉ chỉ nhìn lâu một chút thì vị mỹ nữ kia không một chút do dự lấy linh thạch ra trả. Mà nhìn mặt nàng một chút cũng không có thịt đau khi bỏ ra linh thạch, ngược lại nhìn nàng còn rất vui vẻ khi trả tiền giúp tên kia."

"Những tên kia bán hàng điều bán với giá trên trời, nhưng chỉ cần tên nam nhân kia thích , nàng điều mua".

"Ngươi nói tất cả điều là thật? Tên kia cũng quá là số hưởng nha".

"Còn có còn có."

"Lúc cả hai đi vào khu đổ thạch. Tên nam nhân kia chọn ra toàn bộ điều là phế thạch. Nhưng vị mỹ nữ kia ở một bên không những nói hắn chọn chắc chắn toàn bộ là đồ tốt, hơn nữa còn không cho cắt số đổ thạch đó ra vì sợ cắt ra sẽ để cho mọi người thấy đó là phế thạch mà khiến cho tên kia mất mặt. Toàn bộ số phế thạch nàng điều thu vào không cho cắt bất kỳ viên nào".

"Ngươi đừng nói nữa, ta chua quá nha, thật ganh tị với tên đó".

"Ây... Người ta không những đẹp trai. Thân phận cao, là một cái nội môn đệ tử Minh Hà Tông. Còn được một cái cực phẩm mỹ nữ không những xinh đẹp, dáng dấp như yêu tinh, lại chiều còn cưng chiều tình lang, chu đáo, tinh tế, có tiền, suy nghĩ thấu đáo ưu ái".

Đi trên đoạn đường này cả ba người Sở Vân Tiêu điều nghe những lời bàn tán tương tự như vậy, càn nghe họ lại càn hiếu kỳ.

"Không biết là vị sư huynh sư đệ nào vận khí tốt như vậy? Có được một vị đạo lữ như vậy chu đáo, như vậy thương yêu, còn có tiền". Sở Vân Tiêu vừa hiếu kỳ vừa hâm mộ nói.

Mà ở một bên. Một đệ tử khác lại tỏa vẻ xem thường nói: "Chỉ là một tên dựa hơi đàng bà mà thôi, có gì đáng để nói chứ"?

Người này cũng là để tử nội môn Minh Hà Tông, tên là Lục Tiền Phi, tu vi Trúc Cơ 5 tần, tính cách rất kiêu ngạo.

Mặc dù là hắn nói vậy, nhưng ở một bên hai người điều nghe được vị chua từ trong đó. Bất quá hai người cũng không nói gì. Dù sao tính cách này của Lục Tiền Phi hai người cũng không còn lạ gì nữa. Nói thật cái tính kiêu ngạo, sợ mạnh hϊếp yếu này của hắn sư đồ hai người Sở Vân Tiêu cùng Gian Minh cũng không ưa gì.

Không phải do nhiệm vụ ghép cặp ngẫu nhiên Sở Vân Tiêu cũng không muốn đồng hành cùng tên này. Mà cũng chính vì đồng hành cùng tên này nên Sở Vân Tiêu mới nhờ sư tôn của mình cùng đi làm nhiệm vụ. Mà Gian Minh cũng vì biết đồ nhi của mình phải đồng hành với tên không có đầu óc Lục Tiền Phi kia nên mới đi theo tránh đồ nhi mình bị tên kia làm liên lụy.

Đặc biệt là Sở Vân Tiêu sau khi biết người đồng hành của mình là Lục Tiền Phi thì lập tức trang theo vô số lưu ảnh thạch. Ai mà biết được đi chung với tên này có hay không đắc tội với người không nên đắc tội rồi bị đánh chết, có lưu ảnh thạch để làm bằng chứng tông môn sẽ không trách tội chính mình.

Gian Minh không để ý đến Lục Tiền Phi quay sang Sở Vân Tiêu nói: "Niếu ngươi muốn biết thì chúng ta có thể đến chổ của Trần Lập Anh sư đệ hỏi một chút. Nếu là đệ tử nội môn của Minh Hà Tông thì chắc cũng sẽ đến phủ thành chủ ta túc hoặc trạm dừng chân, hỏi thăm một chút sẽ biết ngay".

"Ày... Nếu lúc trẻ lão phu cũng có một cái đạo lữ như vậy sẽ đỡ phải phấn đấu mấy trăm năm đi. Ta chỉ có thể nói: Tuổi trẻ vận may cao". Gian Minh chỉ có thở dài cùng hâm mộ.

Ba người sao đó hướng về phủ thành chủ mà đi, dù sao để kịp buổi đấu giá ngày may cũng không thể đến tạm dừng chân nha.

Ba người đi đến cửa phủ thành chủ thành chủ. Thủ vệ thấy ba người mặc trang phục Minh Hà Tông liền chạy đi bẩm báo sau đó mời ba người vào.

Vào bên trong ba người gặp Trần Lập Anh, mọi người ngồi xuống khách sáo vài câu về sao. Sở Vân Tiêu liền hỏi: "Trần sư huynh, đệ nghe nói chúng ta có một vị sư huynh đệ được một vị cô nương vô cùng xinh đẹp bao nuôi, đó là sự thật sao"?

Trần Lập Anh nghe đến vị cô nương xinh đẹp liền nghĩ ngay đến Võ Tiêu Dao, cũng hiểu là chuyện gì. Dù sao chuyện về Võ Tiêu Dao cùng Vũ Hoài Anh cũng là một chuyện đang nổi của đêm nay.

Sau đó Trần Lập Anh nở một nụ cười thần bí, nói: Một lát nữa họ sẽ về, lúc đó các ngươi sẽ biết".

Nghe vậy, Sở Vân Tiêu cũng đè xuống hiếu kỳ. Sau đó bốn người lại tiếp tục hàn huyên.

Mà lúc này Võ Tiêu Dao cùng với Vũ Hoài Anh vừa mới từ trong Tàng Thư Trai đi ra.

Đây chính là nơi có lưu trữ và bán hầu như tất cả các loại sách, chỉ là không có công pháp cùng võ kỹ. Mà Tàng Thư Trai ở Thanh Hoa thành này cũng chỉ là chi nhánh mà thôi. Vẫn còn rất nhiều chi nhánh khác hầu như ở khắp mọi nơi. Tri thức nha, luôn là thứ được chào đón.

Mà lý do Võ Tiêu Dao đi đến đây là bởi vì vừa mới cùng Vũ Hoài Anh mua không ít đồ nhưng một món Võ Tiêu Dao cũng không nhận ra. Nếu không phải là Võ Tiêu Dao biết Vũ Hoài Anh khí vận tốt, vật mà hắn chọn chắc chắn sẽ không bình thường thì cũng không biết những thứ đó là bảo vật.

Vì vậy khi vào Tàng Thư Trai, mỗi một loại sách Võ Tiêu Dao điều mua một phần, tất cả các loại như sách về các loại dược liệu, tinh khoán, bí tịch, vân vân... Và đủ loại sách khác.

Thế là Võ Tiêu Dao nhẹ nhàng bưng một cái thẻ khách Vip tử sắc. Có thẻ này Võ Tiêu Dao có thể đi bất kỳ chi nhánh thậm chí tổng bộ Tàn Thư Trai điều được giảm 50% giá mua sách.

Hai người trở về đến phủ thành chủ, vừa bước vào đại sảnh hai người lại thấy bên trong từ lúc nào lại có thêm ba người.

Mà ba người kia nhìn thấy Võ Tiêu Dao điều bị kinh diễm bởi nhan sắc của hắn.

Quá đẹp, tự như là tiên nữ gián thế, như vò rượu vạng năm say đắm lòng người. Đây là suy nghĩ đồng thời của cả ba người.

Lúc này Lục Tiền Phi không để ý đến ai đi lại trước mặt Võ Tiêu Dao, tạo một tư thế mà hắn cho là vô cùng đẹp trai nói: "Vị tiên tử này, không biết xưng hô như thế nào, không biết kẻ hèn này có vinh dự được biết danh tính của tiên tử"?

Mà một bên Sở Vân Tiêu cùng Gian Minh hai người đã ở một bên nhìn thấy Vũ Hoài Anh cũng biết thân phận của hắn nhưng không nói với Lục Tiền Phi. Định cho hắn ăn chút đau khổ.

Còn về Trần Lập Anh. Hai môi mím chặt, bụng phập phồng vì muốn cười nhưng ráng chịu đựng, trên mắt bắt đầu có nước mắt chảy ra.

Lúc này Vũ Hoài Anh đứng ra chặng ở giữa hai người, trong lòng lại nghĩ: "Vị sư đệ này lá gan cũng quá lớn đi.dám chặng đường của tiền bối, lỡ làm tiền bối không vui một bàn tay đập chết làm sao bây giờ? Vẫn may mà ta phản ứng nhanh.".

Sau đó Vũ Hoài Anh nhìn Lục Tiền Phi nói: "Sư đệ, hai người chúng ta có hơi mệt cần nghỉ ngơi, vẫn mong sư đệ nhường đường". Trong lòng lại nghĩ: "Sư đệ, muốn sống thì mau tránh ra nha. Chọc tiền bối giận ở đây không ai cứu được ngươi đâu."

Mà tại trong mắc ba người thì là Vũ Hoài Anh đang ghen, đang vì nữ nhân của mình ra mặt.

Mà đoạn này cũng đã bị Sở Vân Tiêu dùng lưu ảnh thạch ghi lại lại. Như đã nói trước đó, mỗi lần Lục Tiền Phi sắp gây chuyện Sở Vân Tiêu lền sẽ lấy lưu ảnh thạch ra để ghi lại chứng cứ để không bị liên lụy.

Mà Lục Tiền Phi khi nghe thấy Vũ Hoài Anh nói thế vừa định xù lông thì thấy đó là Vũ Hoài Anh liền rụt cổ lại. Từ lúc hai người Vũ Hoài Anh đi vào hắn chỉ để ý đến Võ Tiêu Dao mà không biết người đi cùng chính là Vũ Hoài Anh đệ tử chân truyền của tông chủ.

Mà ở một bên Gian Minh cùng Sở Vân Tiêu thì đang nhìn Lục Tiền Phi ăn quả đắng mà cười trên sự đau khổ của người khác.

Lục Tiền Phi lúc này thì sợ đến mức muốn ngất đi: "Xong xong. Lần này là xong thật rồi, lại trêu chọc đúng ngay nữ nhân của Vũ sư huynh. Vũ sư huynh nha, ngươi đường đường một cái đệ tử chân truyền lại mặc đồ của nội môn đệ tử làm gì nha, không chơi như vậy nha". Trong lòng hắn lúc này chửi mắng không thôi.

Thấy sư đệ của mình không phản ứng, Vũ Hoài Anh lại thúc giục: "Sư đệ, có thể nhường đường được rồi chứ"?

Lấy lại tinh thần, Lục Tiền Phi mới rung rung rẩy rẩy lùi sang một bên.

Võ Tiêu Dao vì sợ bị bại lộ nên không chần chừ mà đi nhanh vào phòng của mình, dù sao chuyện này hơi bị mất mặc nha.

Lục Tiền Phi nhìn thấy Võ Tiêu Dao chạy nhanh như vậy đi vào phòng, trong mắc của hắn Võ Tiêu Dao là bị hắn hù sợ.

"Xong, nữ nhân của sư huynh bị mình hù sợ, không biết sư huynh sẽ tháo mình thành mấy khối đây"? Hắn trong lòng bây giờ đang rất sợ hãi.

Vũ Hoài Anh nhìn thấy Võ Tiêu Dao vào trong sau đó thở dài một hơi. Bước tới chỗ của Lục Tiền Phi, vỗ vai của hắn vài cái sau đó có ý tốt nhắc nhở: "Sư đệ, không nên đùa giỡn với tính mạng. Ngươi ngươi sẽ chết rất thảm nếu chọc vào người đó". Nói xong Vũ Hoài Anh còn chỉ về hướng của Võ Tiêu Dao.

Mà những câu này nghe vào tai của ba người lại là: "Tốt nhất ngươi không nên động vào nữ nhân của ta. Nếu không, ngươi sẽ cho ngươi chết không toàn thây".