Chương 2

Cô lấy ra nhẫn, chế nhạo hắn: “Có ý tứ gì?” Cố Lực Cần sửng sốt, vội vàng nói: “Cầu hôn, anh cầu hôn.” Ổ Tiểu Hiểu cười lên tiếng, sau đó mang theo tiếng cười hỏi hắn: “Cầu hôn, không phải là anh lấy nhẫn ra cho em đeo sao?”

Cố Lực Cần lúc này mới phát hiện mình ngốc nghếch thế nào, hắn muốn cướp lại nhẫn, làm lại từ đầu. Tay duỗi ra, chạm vào ly rượu, rượu vang đỏ đổ ra ngoài, bắn lên người một cô gái trẻ ngồi gần đó.

“A!” Cô thét chói tai. Khách trong nhà hàng đều quay lại nhìn, phục vụ lập tức bước nhanh tới, giúp đỡ xử lý hiện trường.

Cô gái mặc trang phục rất tinh xảo, theo kinh nghiệm của Ổ Tiểu Hiểu, phong cách này có vẻ như của hãng Z, giá cả chắc chắn không rẻ. Cố Lực Cần đã đứng lên xin lỗi, nhưng anh là đàn ông cũng không thể làm gì thêm, Ổ Tiểu Hiểu thấy vậy, cũng lập tức đứng lên, từ trong túi lấy ra khăn tay, đưa cho cô gái: “Thật ngại quá, cô lau tạm đi.”

Cô gái trừng mắt nhìn Ổ Tiểu Hiểu, nhưng giọng lại ôn nhu: “Lau cũng có ích gì, tôi vốn định có một buổi tối vui vẻ, giờ thì hỏng hết rồi. Như thế này làm sao tôi gặp mọi người được?” Đằng Hân thực ra rất muốn phát hỏa, nhưng Đổng Bách Hàn không thích con gái lớn giọng, kiểu ôn nhu thế này luôn được hắn để ý hơn. Vì vậy, cô nhịn thật sự vất vả, chỉ có thể dùng ánh mắt giận dữ để biểu đạt sự phẫn nộ.

Ổ Tiểu Hiểu tuy bị trừng mắt nhưng có thể hiểu được đối phương, trang điểm tinh xảo, quần áo xinh đẹp, hoàn cảnh xa hoa, tối đẹp như vậy, chắc chắn là để hẹn hò. Nhưng hiện tại quần áo bẩn, thực sự làm người mất hứng.

Cố Lực Cần đã xin lỗi, Ổ Tiểu Hiểu nghĩ lần nữa hướng đối phương xin lỗi, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe phía sau có người hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Ổ Tiểu Hiểu thân mình cứng đờ, thanh âm giống như... giống như... hắn. Cô quay đầu lại, thấy rõ người đến, hoàn toàn cứng lại. Không phải nói, hắn đi nước ngoài sao, sao lại ở đây?

Đổng Bách Hàn nghe động tĩnh, phát hiện là Đằng Hân gặp sự cố, cố ý tới tìm cô. Trước mắt hắn là chiếc váy trắng của cô dính rượu vang đỏ, đại khái có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra, nếu là trách nhiệm của đối phương, bồi thường là được, thực sự không cần thiết làm to chuyện trước công chúng.

Hắn xoay người đối diện “kẻ gây chuyện”, tính toán nhanh chóng kết thúc sự cố này: “Lưu lại số điện thoại, sau đó làm hóa đơn...”

Thanh âm đột nhiên im bặt, trường hợp rơi vào im lặng. Ai cũng không ngờ rằng, người đầu tiên phá vỡ tình thế này lại là Cố Lực Cần. Hắn bước lên phía trước, đối diện Đổng Bách Hàn nói: “Đổng tiên sinh, chào ngài. Tôi là Cố Lực Cần của Hoàn Mỹ Chứng Khoán, lần trước ngài tới công ty, may mắn gặp qua ngài.” Nói rồi hắn móc ra danh thϊếp: “Đây là danh thϊếp của tôi, trên đó có số điện thoại, vị nữ sĩ này xử lý xong có thể gọi điện cho tôi.”

Hai tuần trước, Đổng Bách Hàn được lão tổng Hoàn Mỹ mời đến công ty, lúc đó giám đốc phụ trách tiếp đãi, có cả hắn. Tuy nhiên, Cố Lực Cần biết, vị quý nhân này chắc chắn không nhớ rõ hắn.

Hắn không ngờ, lại có thể tình cờ gặp Đổng Bách Hàn ở đây. Nhắc đến Đổng tiên sinh, lão tổng Trạch Hàn phát triển, trẻ hơn hắn, nhưng trong ngành này, lại là một danh nhân, câu chuyện của hắn thực sự có thể viết thành một quyển “Truyền kỳ”.

Đổng Bách Hàn chuyển ánh mắt từ Ổ Tiểu Hiểu đang cúi đầu sang Cố Lực Cần. Hoàn Mỹ Chứng Khoán gì đó, hắn không nghe qua, chỉ nghĩ đến một vấn đề, hắn cùng cô, là quan hệ gì?

Đổng Bách Hàn không nhận danh thϊếp của Cố Lực Cần, hắn một lần nữa đối diện Ổ Tiểu Hiểu, mở miệng hỏi: “Khi nào trở về?” Hắn vừa mở miệng, ba người còn lại đều kinh ngạc.

Cố Lực Cần cùng Đằng Hân không ngờ họ lại quen nhau, mà Ổ Tiểu Hiểu kinh ngạc vì hắn phong thanh vân đạm. Cô hiểu Đổng Bách Hàn không phải người rộng lượng, huống chi, lần cuối cùng họ gặp mặt, chia tay cũng không vui vẻ.

Nhưng, không phong thanh vân đạm thì sao, 6 năm, cái gì cũng nên tan biến, Ổ Tiểu Hiểu cảm thấy như vậy khá tốt, cô ngẩng đầu, cùng hắn tự nhiên chào hỏi: “Trở về một năm rồi.”

“Một năm? Một năm.” Hắn cúi đầu lặp lại lời cô, đang muốn nói gì thêm, thoáng nhìn thấy nhẫn trên bàn. Đổng Bách Hàn tay phải đưa ra sau, nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, mạch máu như muốn bùng nổ. Chậm rãi, hắn buông tay, giọng vẫn vững vàng: “Khó gặp lại, cùng nhau ăn đi.”

Đằng Hân chu môi, có lầm không, đầu tiên là quần áo bẩn, giờ lại phải bị người quen phá hủy hy vọng có buổi tối hai người. Mặc quần áo dơ không thoải mái, cô thật muốn đi luôn, nhưng luyến tiếc, luyến tiếc cơ hội ở bên Đổng Bách Hàn.

Cố Lực Cần thu lại danh thϊếp, ngoài miệng nói: “Hảo a, vinh hạnh chi đến, Tiểu Hiểu, em cùng Đổng tiên sinh...” Ổ Tiểu Hiểu lập tức đáp: “Cao trung đồng học, chúng tôi là cao trung đồng học.”

Tiểu Hiểu, nghe hắn gọi như vậy, Đổng Bách Hàn trong lòng đắng chát. Hắn tiến tới trước mặt Ổ Tiểu Hiểu, đẩy cô vào bên trong chỗ ngồi.

Ổ Tiểu Hiểu bị hắn đẩy đến ngồi ở bên trong, bên này Cố Lực Cần cũng dịch vào trong, nhường vị trí cho bạn gái của Đổng tiên sinh.

Bốn người ngồi xuống, tình huống có phần kỳ quái, người ngoài nhìn vào không biết ai cùng ai là một đôi.

Đổng Bách Hàn nhìn cô thu nhẫn lại, đưa cho Cố Lực Cần, hắn nhận rồi cất đi, mắt Đổng Bách Hàn ảm đạm.

Ngồi bên cạnh Đổng Bách Hàn, hắn tồn tại mạnh mẽ, Ổ Tiểu Hiểu không ngờ sẽ gặp lại hắn đột ngột như vậy, cô tự giác không có khả năng như Đổng Bách Hàn, đứng dậy tính đi nhà vệ sinh để bình tĩnh lại.

“Anh đi toilet.” Nói rồi Ổ Tiểu Hiểu đứng lên rời đi, cô vừa đi một phút, Đổng Bách Hàn cũng đứng lên, nói: “Tôi đi xem hôm nay là đầu bếp nào, khó gặp lại đồng học cũ, gọi chút món sở trường.”

Cố Lực Cần khách khí nói: “Ngài khách khí.” Đằng Hân thì tiếp tục chu môi, không cần phiền phức vậy, nhân vật khó lường gì chứ, chẳng phải chỉ là đồng học cũ sao.

Đổng Bách Hàn rời bàn, bước nhanh đến toilet, hắn đứng ở cửa nữ toilet chờ đợi, kiên nhẫn không xông vào.

Ổ Tiểu Hiểu rửa tay, chỉnh tóc, đối diện gương thở dài, rồi mới ra ngoài. Vừa bước ra, đã bị Đổng Bách Hàn chắn trước cửa.

Đơn độc đối mặt hắn, cô có phần hoảng loạn. Tưởng hắn muốn nói gì, không ngờ, hắn chỉ vuốt tóc cô, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao cắt?”

Cô né tránh tay hắn, thở ra hai chữ: “Trời nóng.”

Đổng Bách Hàn: “A, đã tháng 11, nơi nào nóng?”