Chương 2

Edit by AkiDtt

Áo sơ mi trắng bị đám rắn nhỏ cởi ra, lộ ra đầṳ ѵú hồng nhuận đang ngủ sâu bên trong. Mặc dù đầṳ ѵú này rất khó để lấy lòng, nhưng một khi nó đã được vuốt ve, được âu yếm thì kɧoáı ©ảʍ mà nó mang lại sẽ gấp đôi người bình thường. Một con rắn nhỏ trườn đến vây quanh một bên núʍ ѵú, vừa lúc che khuất đi vòng tròn đo đỏ trên quầng vυ" đáng yêu. Chiếc quần đen dài cũng được cởi bỏ, lộ ra đôi chân ngọc ngà trắng nõn không tỳ vết. Thịnh Lăng trời sinh lông mao thưa thớt, cơ hồ như không có lấy một cọng lông nào trên đôi chân ngọc ngà ấy. Rắn lớn quấn chặt lấy đôi chân của Thịnh Lăng và rít lên đe dọa đám rắn nhỏ, tuy rằng đám rắn nhỏ đó chính là nhân bản của nó, nhưng nó vẫn muốn công khai biểu thị chủ quyền của mình.

Chiếc lưỡi dài nhỏ thọc vào bên trong nữ huyệt, đùa nghịch lớp màng tùy thời có thể xé rách kia. Một con rắn nhỏ lặng lẽ bò lên dươиɠ ѵậŧ của Thịnh Lăng, do lớp vảy nhỏ mềm hơn so với rắn lớn nên hết lần này đến lần khác nó cọ xát vào dươиɠ ѵậŧ đang bán cương của cậu.

“Cái gì ...” Thịnh Lăng bị tầng tầng kɧoáı ©ảʍ đánh thức, cậu mở mắt ra, sau đó nhắm mắt lại, rồi lại mở mắt ra, vẫn là bộ dạng đáng kinh hãi kia – Một bữa tiệc của bầy rắn.

Thịnh Lăng túm con rắn nhỏ trên đầṳ ѵú của mình ném mạnh ra xa, rắn nhỏ đập xuống đất phát ra âm thanh “bộp” một tiếng. Âm thanh vang lên lanh lảnh khiến Thịnh Lăng dám chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ. Cậu run rẩy định rút chân lại, nhưng rắn lớn càng siết chặt hơn. Cái đầu rắn xấu xí cũng ngẩng lên, đối mặt trực tiếp với Thịnh Lăng. Thịnh Lăng sợ tới mức chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.

“Này… Anh có thể nghe hiểu lời tôi nói không?” Thịnh Lăng cố gắng tự cứu mình.

Rắn lớn gật nhẹ đầu.

Thịnh Lăng tìm thấy một tia hy vọng: “Hiện tại anh hãy thả tôi ra trước, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ đến cúng bái anh, anh muốn cống phẩm nào tôi cũng đáp ứng, cho dù là phụ nữ cũng được.” Thịnh Lăng dự định mua mấy con búp bê bơm hơi về nhà, để cống phẩm lên cho con rắn da^ʍ ma này.

“Tôi chỉ cần mình cậu.” Một giọng nam trầm thấp vang lên. Rắn lớn thuận thế trườn lên phía trên người Thịnh Lăng, vòng qua cổ cậu, quay đầu về phía trước mặt cậu. Bây giờ chỉ cần rắn lớn hơi dùng sức xíu thôi thì cũng có thể kẹp chặt cổ Thịnh Lăng, khiến cậu ngạt thở mà chết. Nỗi sợ hãi giữa sự sống và cái chết đang nằm trong tay kẻ khác khiến cơ thể Thịnh Lăng càng trở nên nhạy cảm hơn, kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ từ dươиɠ ѵậŧ nổi lên đang được đám rắn con xoa dịu.

Trong lúc họ đang nói chuyện, đám rắn con vẫn còn ở dưới sàn nhà cũng lần lượt bò lên người Thịnh Lăng, mỗi một con đều chiếm một phần trên da thịt mỏng manh của cậu. Và đương nhiên, vị trí cạnh tranh khốc liệt nhất vẫn là ở đầṳ ѵú và dươиɠ ѵậŧ. Mặc dù chúng sẽ càng háo hức hơn nếu được tiến vào hai cái lỗ ấm áp phía sau, nhưng đó là vị trí của riêng rắn lớn.

Rắn lớn hé miệng, thè lưỡi liếʍ láp đôi môi mềm mại của Thịnh Lăng. Thịnh Lăng liều mạng nhắm chặt hai mắt, mím chặt miệng lại, rất không muốn nhìn thấy cái đầu rắn đáng sợ này, cũng càng không muốn con rắn da^ʍ ma này hôn. Chỉ cần nghĩ đến việc nụ hôn đầu tiên bị con rắn thối tha này cướp mất cũng đủ để khiến cậu phát điên. Từ trước tới giờ cậu luôn giữ mình trong sạch, quyết tâm tìm người tốt hơn mình để yêu đương, chỉ tiếc rằng cho tới tận nay vẫn chưa tìm được đối tượng nào phù hợp với yêu cầu của cậu.

Sau khi trải qua những vuốt ve mà đám rắn con mang lại, đầṳ ѵú cũng không phụ sự kì vọng mà ngóc đầu lên, chuẩn bị đón lấy đợt kɧoáı ©ảʍ mới sắp sửa bắt đầu. Rắn con cắn vào đầṳ ѵú, hàm răng cùn mài đi mài lại làm cho Thịnh Lăng không chịu được khóe mẳt rỉ ra từng giọt nước mắt nhỏ, cơ thể cậu căng cứng, các ngón chân cũng cong lên. Còn có con rắn nhỏ khác cũng quấn quanh khối thịt trên ngực cậu, khiến khối thịt phồng lên, trông hệt như bộ ngực của cậu vậy.

“Dựa vào cái gì... A...” Thịnh Lăng cũng chẳng hiểu nổi dựa vào cái gì mà hết lần này tới lần khác đều là cậu. Cậu vô cùng ủy khuất, nhưng những kɧoáı ©ảʍ liên tục khiến cậu không rơi nổi nước mắt ủy khuất, chỉ có thể rơi ra những giọt lệ hạnh phúc vì không thể chịu đựng nổi. Hầu như tất cả những điểm nhạy cảm trên cơ thể cậu đều được vuốt ve, nữ huyệt chưa từng được ai ghé thắm cũng dần dần được mở ra, cánh môi âʍ ɦộ dính đầy nước dần trở nên sáng bóng, trông như đang thèm khát thứ gì đó vậy.

Rắn lớn vặn mình, nó điều chỉnh cơ thể để hai dươиɠ ѵậŧ vừa vặn chạm vào lỗ trước và sau của Thịnh Lăng. Hai cái dươиɠ ѵậŧ nặng nề không ngừng cọ xát vào miệng lỗ, vừa muốn tiến vào vừa không, khiến Thịnh Lăng chỉ muốn cầm dao chém cho con rắn này một nhát. Một con rắn nhỏ tinh nghịch cắn trộm vào nữ huyệt của cậu, nơi phân bố nhiều dây thần kinh nhạy cảm nhất, cánh môi âʍ ɦộ liền ra sức ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ, như đang mời gọi nó tiến vào. Khuôn mặt trắng không tì vết của Thịnh Lăng đang dần nhuốm màu hồng như cánh hoa đào, khiến rắn lớn chỉ muốn cắn cậu một miếng.

Mềm mềm, ngọt ngọt, rắn lớn liếʍ liếʍ khuôn mặt Thịnh Lăng, đưa ra kết luận.

Qυყ đầυ chen vào nữ huyệt, nữ huyệt hồng nhuận bị nong căng ra trắng bệch. Hậu huyệt cũng bị mấy con rắn con cùng nhau cắn mở, lộ ra nột cái động nho nhỏ, chờ đợi một dươиɠ ѵậŧ khác tiến vào.

“Ưm! A! A!” Hai huyệt đồng thời bị tiến vào khiến Thịnh Lăng kêu lên vì đau đớn.

Nhưng rất nhanh sau đó, những con rắn nhỏ cũng lần lượt di chuyển, chiếc lưỡi nhỏ của chúng liếʍ láp trên làn da của Thịnh Lăng, cảm giác được liếʍ láp khắp cơ thể khiến cơn đau giảm đi rất nhiều. Lòng bàn chân cũng được liếʍ, suýt chút nữa cậu không nhịn được mà cười ra tiếng. Nhiều loại kɧoáı ©ảʍ đồng loạt đánh thẳng lên não, não bộ còn chưa kịp sử lí, mà cơ thể đã chuẩn bị sẵn sàng để nghênh hợp.

“Đừng tiến thêm vào mà, tiến...... A!”

Con rắn đáng ghét này lại không chút do dự đâm toàn bộ hai cây dươиɠ ѵậŧ vào sâu trong cậu, hai huyệt trước sau đều trướng đến đau đớn. Thậm chí đến cả tử ©υиɠ cũng bị lấp đầy, quá đau đớn khiến Thịnh Lăng không tự chủ khóc lên thành tiếng. Phải biết rằng, từ khi bước chân lên cấp 2 tới giờ, cậu chưa từng khóc qua một lần nào. Nước mắt cậu bị rắn lớn từng chút một liếʍ đi, Thịnh Lăng chỉ cầu cho cái đầu rắn xấu xí này nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của mình. Nhưng chẳng hiểu sao, trong mắt cậu, đám rắn con nhỏ gầy phía dưới ngược lại lại dễ thương đến lạ. Một trong số đám rắn con đáng yêu đó đang uốn éo trên chiếc cổ đang giơ cao của cậu, thỉnh thoảng lại liếʍ liếʍ cắn cắn lên hầu kết của cậu, một số khác thì lại miệt mài hút lấy hút để núʍ ѵú cậu, như thế không hút cho sưng lên thì không nhả ra vậy.

Thậm chí ngay cả đến hai viên tinh hoàn cũng được những chú rắn nhỏ dễ thương này chăm sóc cẩn thận. Chúng sẽ không bỏ qua bất kì nơi nào khiến cho Thịnh Lăng cảm thấy thoải mái.

Một tia sáng trắng lóe lên trong não Thịnh Lăng. Làn da trắng như tuyết được nhuộm hồng, nhưng thật đáng tiếc lại bị con rắn che mất khiến người ta khó nhìn thấy được. Dươиɠ ѵậŧ lần đầu tiên được hầu hạ nữ huyệt, thịt mềm mại bên trong theo bản năng mà cắn chặt lấy dươиɠ ѵậŧ. Nhưng dươиɠ ѵậŧ không ngừng tránh thoát khỏi trói buộc của lớp thịt mềm mại đó, ra vào liên tục, mỗi lần rút ra được một nửa, lại đâm thật sâu vào, tạo thành một vòng tròn toàn nước trước lỗ huyệt. Cùng lúc này, dươиɠ ѵậŧ khác ở hậu huyệt cũng đang ôn nhu hầu hạ cúc huyệt, dường như nó biết rằng nơi này vốn dĩ không được dùng cho giao phối vậy. Nhưng việc ngậm chặt hai cây dươиɠ ѵậŧ này đã đủ để khiến cho Thịnh Lăng khó chịu tới mức không thể thở được rồi.

Nhưng nếu không phải do đám rắn con đang không ngừng tạo ra những kɧoáı ©ảʍ khác nhau trên cơ thể, thì có lẽ cậu đã không thể chịu được mà ngất đi khi cả hai huyệt trước và sau đều bị thao như này rồi, cũng có khi từ nay về sau sinh ra bóng ma tâm lý với việc làʍ t̠ìиɦ mất.

“Đừng có cắn nơi đó mà! Ưm…đừng hút, đừng… a…có thể…”

Thịt đầṳ ѵú bị cưỡng ép kéo căng ra hệt như núm nhũ của thiếu nữ mới lớn, thậm chí quầng vυ" cũng càng ngày càng trở nên lớn hơn, núʍ ѵú màu phấn hồng đã hoàn toàn dựng đứng, khiến con rắn lớn càng thêm thích thú. Nó cúi đầu xuống, dáng vẻ cường bá của nó khiến đám rắn con đành ủ rũ nhường lại chỗ. Rắn lớn đầu tiên là tò mò cắn nhẹ một cái, lại vô cùng thỏa mãn khi phát hiện Thịnh Lăng thở dốc càng ngày càng trở nên quyến rũ ngọt ngào. Nó dùng đầu lưới quấn lấy núʍ ѵú của cậu, trong lòng ấp ủ việc khiến cho cặρ √υ" này chảy ra dòng sữa tươi ngọt ngào.

Bởi vì không bao giờ muốn đối mặt với cái đầu rắn đáng sợ kia, mà Thịnh Lăng vẫn luôn nhắm chặt hai mắt. Trong lúc này, cậu rốt cục cũng không nhịn nỗi nữa, từ từ hé mắt ra, trông thấy hành động của con rắn lớn, cậu vô cùng xấu hổ la lên: “Đồ ngốc! Tôi là ... nam, là nam... ưm .. làm sao có thể hút ra thứ gì được...” Đối với Thịnh Lăng của hiện tại thì việc nói được một câu hoàn chỉnh là việc còn khó hơn cả lên trời. Cứ cho là trong những cảnh quan hệ cực kì sắc tình mà Thịnh Lăng đã từng thấy qua trước đây đi chăng nữa thì cũng không có cảnh nào đáng xấu hổ hơn tình cảnh hiện tại của cậu ngay lúc này: Cả nữ huyệt cùng hậu huyệt đều bị nhồi đầy, niệu đạo trên dươиɠ ѵậŧ vẫn luôn bị thèm muốn, cả cơ thể không chỉ bị một con rắn lớn quấn lấy, còn có rất nhiều rắn con đang không ngừng vuốt ve cơ thể cậu.

Đây là một bữa tiệc rành riêng thuộc về loài rắn, và món ăn duy nhất lại chính là người vợ mà nó âm thầm nhìn từ nhỏ cho tới bây giờ.

Có vẻ như sợ Thịnh Lăng vẫn chưa thích ứng được với nghi lễ giao phối này, rắn lớn liền tái hiện lại tình huống trong giấc mơ. Một con rắn nhỏ trườn bò bên phía đùi trong của cậu, há miệng lộ ra chiếc răng nanh chứa nọc độc, tiêm vào đùi trong của cậu một loại độc tố mang chất kí©ɧ ɖụ©, những chiếc răng nanh sắc nhọn cắm chặt vào động mạch chủ, để lại hai cái lỗ nhỏ đến mức gần như là không thấy. Chất độc nhanh chóng lan truyền ra toàn bộ cơ thể Thịnh Lăng. Cơ thể cậu càng ngày càng nóng, Thịnh Lăng bất tri bất giác cọ cọ vào thân thể lạnh băng của rắn lớn.

“Nóng quá...” Thịnh Lăng lẩm bẩm nói.

Rắn vốn là loài động vật máu lạnh, nhưng khi nó quấn lấy Thịnh Lăng nên cũng bị nhiễm nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của cậu, liền bị Thịnh Lăng vô cùng ghét bỏ ra sức đẩy nó ra. Tuy nhiên, do cơ thể quá mức nặng nề của nó mà Thịnh Lăng đẩy hết lần này tới lần khác vẫn không được, cậu chỉ đành ủy khuất mà mím mím môi, mơ mơ màng màng mà mắng cái con rắn đáng ghét này.

Tử ©υиɠ bị nong căng ra, bị ép mở buộc phải đón nhận từng đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của rắn lớn lạnh đến mức khiến Thịnh Lăng không ngừng run lên, nhưng đó lại là nhiệt độ mà nó cần. Thịnh Lăng im lặng hét lên. Dươиɠ ѵậŧ bị rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cũng theo đó mà chảy ra ngoài, hiện ra dáng vẻ ăn no mập mạp của tiểu nữ huyệt như thế nào. Côn ŧᏂịŧ ở hậu huyệt phía sau cũng bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị dươиɠ ѵậŧ chặn lại ở phía trong, làm cách nào cũng không thể chảy ra ngoài được. Trong khi đó, tiểu côn ŧᏂịŧ của Thịnh Lăng cũng đồng thời bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, liền bị rắn lớn liếʍ sạch sẽ, không lưu lại cho đám rắn con một chút nào cả.

Rắn lớn quả thực quá keo kiệt với những nhân bản của chính nó.

Chẳng qua cũng là vì nó đã đợi quá lâu mà thôi.

Từ khi bắt đầu tu luyện lên thành thần, hắn liền đi hỏi Nguyệt Lão về nhân duyên của mình, nhưng kết quả lại được cho biết rằng nhân duyên của hắn phải đến một nghìn năm sau mới xuất hiện. Chính vì thế, hắn tính toán xong thời cơ liền tìm cơ hội xuất hiện trước mặt ông nội của Thịnh Lăng, bức ép ông thực hiện một giao dịch với hắn. Về sau, cho dù đối phương có đề nghị trao đổi bao nhiêu cống phẩm, rắn lớn cũng chỉ yêu cầu duy nhất thỏa thuận ban đầu của bọn họ, đó là: Rắn lớn sẽ phù hộ cho sự thịnh vượng và giàu có của Thịnh gia, nhưng đổi lại, Thịnh Lăng bắt buộc phải kết hôn với hắn, trở thành vợ của hắn. Ấy vậy mà không ai nghĩ tới rằng, cậu vợ nhỏ của hắn không những không muốn thực hiện mối hôn ước này, mà còn nghĩ cách đem hắn gửi tới sở thú, việc này thực sự khiến hắn không thể nào chấp nhận được.

Nghĩ đến đây, rắn lớn lè lưỡi ra, muốn hôn Thịnh Lăng. Thịnh Lăng ra sức dùng hành động biểu thị sự phản đối của mình. Bị rắn thao đã chạm đến ranh giới cuối cùng của cậu, hiện tại cậu thực sự không có dự định hạ thấp ranh giới thêm một chút nào nữa đâu.

“Cút ra ... A ... Cút ra ...” Thịnh Lăng dùng hết sức lực toàn thân, giơ ngón giữa lên trước mặt rắn lớn.

Rắn lớn điều chỉnh tư thế, từ trên cao nhìn xuống Thịnh Lăng, đôi mắt giống như bóng đèn của nó thậm chí còn trở nên lớn hơn. Thịnh Lăng mở mắt ra, nhìn thấy cặp mắt xanh lục hiện lên vẻ chưa thỏa mãn kia, vừa mệt vừa đói liền há miệng không nói gì, liền ngất đi trong khi dươиɠ ѵậŧ vẫn còn nhét trong cả hai huyệt.