Chương 5

Editor: AkiDtt

Đào Ngải là thiên sư có tài năng nhất trong thế hệ thiên sư của Thiên Húc Quan, mới hai ngươi tuổi đầu nhưng anh đã giải quyết được rất nhiều vụ án tử khác nhau, số lần trừ ma diệt quỷ còn nhiều hơn so với các sư thúc sư bá của mình. Tất cả đều nhờ công của hai con quỷ mà anh thu thập được lúc hơn mười tuổi. Kể từ khi có hai con quỷ này, Đào Ngải gần như là không cần phải tự mình ra tay thêm một lần nào nữa. Cho đến một thời gian trước, anh tiếp nhận vụ án tử ở quán bar, ngay cả đến hai con quỷ của anh cũng bị đánh cho trọng thương, không còn cách nào anh anh đành phải tự mình tới đó một chuyến.

Và cũng chính bởi chuyến đi này, mà cuộc sống của anh hoàn toàn bị đảo lộn.

Anh không hiểu được làm cách nào mà hai con quỷ vốn luôn ngoan ngoãn của anh lại có thể thoát ra khỏi phong ấn được.

Mãi đến lúc hai người họ đứng trước đầu giường của anh, khi đó anh còn tưởng bên ngoài đã xảy ra chuyện, do vừa mới bị đánh thức nên âm thanh của Đào Ngải vẫn còn mềm mềm ngọt ngọt, hỏi bọn họ rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì. Sau đó, đồ ngủ của anh lập tức bị cởi bỏ, lúc đó anh còn tưởng rằng họ chỉ giúp anh thay quần áo như thường thôi, nên rất ngoan ngoãn phối hợp.

Mãi cho đến khi qυầи ɭóŧ cũng bị cởi ra, Đào Ngải mởi hoàn toàn tỉnh táo. Hai tay kết ấn, trong lòng đồng thời niệm pháp chú, nhưng có vẻ như hai con quỷ này không hề bị ảnh hưởng chút nào cả. Đào Ngải với tay lấy chiếc kính chiếu yêu dưới gối ra, cùng niệm pháp chú, hai con quỷ vẫn cứ bình an vô sự. Lúc này Đảo Ngải mới triệt để sợ hãi. Khi mới thu thập được hai con quỷ này, anh đối sử với họ vô cùng tốt, ngày ngày còn cúng bái, chỉ trừ mỗi việc là anh bắt họ đổi tên thành Đào Mạnh và Đào Trọng ra thì không còn gì khác. Nhưng về sau này, năng lực của anh cũng dần dần trở nên mạnh hơn, có thể hoàn toàn hất hàm sai khiến, quát mắng điều khiển hai con quỷ này.

Hiện tại không biết hai người họ có được bí pháp gì, chắc chắn là muốn trả thù lại anh, bây giờ tốt hơn hết là đi một bước tính một bước, Đào Ngải nghĩ.

“Đào Mạnh, Đào Trọng, hai người định làm gì thế? Tuy rằng lúc trước tôi đối xử với hai người có hơi hà khắc chút xíu, nhưng cũng là vì giúp hai người tu hành thôi mà. Hai người đi theo tôi tu luyện đã tích được không ít công đức rồi, chắc chắn kiếp sau có thể đầu thai vào một gia đình tốt.” Đào Ngải mềm mỏng nói, trên mặt lộ ra nụ cười ôn nhu hiếm thấy, chẳng qua nụ cười này lại không chạm tới đáy mắt. Trong đầu anh đang không ngừng suy nghĩ về chiêu pháp thu lôi (sét), đồng thời cũng nghĩ ra rất nhiều chiêu pháp khác nhau, chỉ hận rằng không có chu sa xung quanh mình.

“Giặt giũ, nấu cơm, dọn dẹp cũng là giúp chúng tôi tu hành sao?” Đào Trọng cười chế nhạo một tiếng, đè Đào Ngải lên đùi mình, cơ thể lạnh băng không khỏi khiến Đào Ngải rùng mình một cái. Mà thứ khiến anh càng trở nên hoảng sợ hơn chính là cái vật đang cương cứng được đặt dưới mông của anh kia, đến lúc này mà còn không hiểu hai người họ muốn làm cái gì chắc Đào Ngải anh đúng là kẻ ngốc mất.

Loài quỷ một khi đã hấp thụ đủ lượng dương khí cần thiết thì đều có thể tu thành hình người. Mà lượng dương khí đủ cho một con quỷ tu hành ít nhất phải cần đến ba bốn người khỏe mạnh mới có thể thỏa mãn được. Huống chi, Đào Ngải lại là một người song tính, làm sao có thể thỏa mãn được liền hai cái kia của bọn hắn cơ chứ. Cũng bởi vì là cơ thể song tính, nên anh trời sinh đã mang nhiều âm khí hơn người thường, do vậy nên từ nhỏ anh rất hay nhìn thấy ma quỷ. Mà nói cái thể chất này xấu thì cũng không hẳn là xấu, vì trên cơ thể anh vừa có âm vừa có dương, nên quá trình tu luyện sẽ nhanh hơn rất nhiều so với những người bình thường khác.

“Nếu hai người muốn biến thành người, tôi có thể giúp. Nhưng nếu hai người lại dựa vào việc hút dương khí để tu hành, thì một khi thành công sẽ bị thiên lôi đánh chết đấy.” Đào Ngải không ngừng sờ lên hoa tai, ngón tay mảnh khảnh liên tục cọ sát với nơi nhô ra nhọn hoắt vô cùng sắc bén của hoa tai. Nếu đã không có chu sa, vậy anh chỉ có thể sử dụng máu của mình đẻ làm thôi, nếu thành công thì hiệu có thể tăng lên gấp bội.

Sau khi nghe thấy lời anh nói, hai con quỷ đồng thời cười phá lên, hạ thân Đào Trọng không ngừng ma sát anh: “Chủ nhân à, hai chúng tôi không hề có ý định hút dương khí của anh, chúng tôi chỉ muốn dạy cho anh chút chuyện khiến bản thân trở nên vui sướиɠ hơn thôi mà.”

Đào Ngải vô cùng căng thẳng, chuẩn bị sẵn sàng đánh trả.

Ai biết được rằng trong giây tiếp theo, anh sẽ bị lật lại đè lên chân của Đào Trọng chứ.

“Ba!” Chiếc mông tròn tròn nảy nở bị đánh đến rung lên.

“Từ trước tơi nay tôi vẫn luôn cảm thấy mông của chủ nhân rất tròn, cực kì thích hợp để bị đánh.” Nói xong, Đào Trọng lại tiếp tục vỗ vỗ, lại còn mời Đào Mạnh đến cùng nhau đánh.

“Hai người dám!” Đào Ngải giận đến mức muốn lập tức gϊếŧ chết hai con quỷ này. Từ trước đến nay chưa có một ai dám đối xử với anh như vậy, huống chi là hai con quỷ mà trước nay anh không thèm để trong mắt.

“Mông có vẻ như càng tròn hơn so với lúc mới thu thập chúng ta thì phải. Chắc do chủ nhân lười vận động quá mà, cần phải cẩn thận trừng phạt mới được.” Đào Trọng vỗ mạnh vào mông Đào Ngải, tạo ra tầng tầng lớp lớp sóng thịt. Hơn nữa, hết lần này tới lần khác hắn cố tình đánh vào hậu huyệt và hoa huyệt, hai tiểu huyệt mẫn cảm co rút lại, côn ŧᏂịŧ hồng nhuận như ẩn như hiện, thật khiến người ta muốn đánh cho cái mông này càng thêm sưng đỏ.

“Nói cái mông gì thế hả! A!” Đào Ngải lại bị đánh vào mông, là do Đào Mạnh trước nay vẫn luôn trầm trầm ổn ổn đánh.

“Chủ nhân, sao lại nói tục thế hửm.” Đào Mạnh nói.

“Cái này mà cũng được coi là nói tục à… A!” Tiểu hoa huyệt bị Đào Mạnh đánh trúng, đau đến mức Đào Ngải co thành một đoàn, nước mắt trực chờ rơi xuống. Anh từ nhỏ đã được mọi người trong sư môn sủng ái hết mức, chưa từng có một ai dám động vào một ngón tay của anh cả. Ngay cả khi vẫn còn ở trường học, cho dù là có người bắt nạn anh đi chăng nữa thì cũng sẽ có các đàn anh đàn chị đứng ra giúp anh giáo huấn bọn họ.

“Chủ nhân thực sự rất dâʍ đãиɠ nha, thế mà lại bị đánh cho chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠. Mông bị đánh như vậy thấy thoải mái lắm sao, hửm? Nếu biết trước chủ nhân thích kiểu này, thì tôi sẽ nhất định “chăm sóc” cho chủ nhân cẩn thận mà.” Đào Trọng cúi người xuống, dùng tay quệt ít dâʍ ŧᏂủy̠ chảy là từ tiểu hoa huyệt, quơ quơ trước mặt Đào Ngải. Dòng nước trong suốt như pha lê trông thật là đẹp.

Đào Ngải giận đến mức l*иg ngực không ngừng phập phồng lên xuống, anh quay đầu lại nhìn Đào Mạnh, hai mắt chứa lệ quang, đôi môi phiếm hồng mím mím lại, trông vô cùng ủy khuất nhưng lại thập phần đáng yêu. Nhưng mà, Đào Mạnh người trước nay vẫn luôn dễ nói chuyện hơn so với Đào Trọng lại không hề mềm lòng trước những biểu tình làm nũng của Đào Ngải, ngược lại còn khiến dươиɠ ѵậŧ của hắn không ngừng cương lên. Hắn nắm lấy cặp mông bị đánh sưng lên như trái đào của Đào Ngải, không ngừng xoa nắn, vòng lên phía trước mặt của anh, dươиɠ ѵậŧ căng cứng không ngừng chọc chọc vào đôi môi mềm mại của anh, liên tục di đi di lại trên mặt, qυყ đầυ rỉ ra chất lỏng trong suốt làm ướt sạch đôi môi của Đào Ngải.

Đào Ngải hé miệng ra, Đào Mạnh liền thọc nguyên cây dươиɠ ѵậŧ vào. Miệng Đào Ngải bị nong ra căng rộng, cậu chỉ muốn cắn một phát cho đứt luôn dươиɠ ѵậŧ của Đào Mạnh, nhưng vẫn không làm được. Kỳ thực cậu đang không ngừng cắn đấy, nhưng quỷ không có thực thể, cắn ra chúng chỉ có một đám âm khí. Vì thế mà Đảo Ngải cố ý dùng răng mình cạ cạ lên dươиɠ ѵậŧ, hòng muốn làm hắn đau đớn, nhưng đáng tiếc cậu làm thế chỉ khiến hắn càng trở nên thoải mái hơn mà thôi.

“Chủ nhận đúng là một đứa bé ngoan mà.” Đào Mạnh sờ sờ vào mái tóc mềm mượt của cậu.

Đảo Ngải cố gắng kiềm chế lại du͙© vọиɠ của mình, cơ hội vẫn chưa tới, phải nhịn.

Nhưng lúc này Đào Trọng bên kia lại không nhịn nổi được nữa, hắn thấy Đào Mạnh giành ăn trước, cảm thấy vô cùng ghen tị, liền vón tay xoa xoa hậu huyệt cùng hoa huyệt của cậu. Vào lúc Đào Ngải tưởng hắn sẽ cho vào, thì hắn lại tát một cái thật mạnh lên hoa huyệt của cậu, nếu không phải miệng đang bị lấp kín, thì chắc chắn Đào Ngải đã hét lên mất rồi.

“Ưm ưm!”

Đau ... nhưng lại có thêm một luồng kɧoáı ©ảʍ khác nữa. Đào Ngải nghĩ, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống, hai mắt phiếm hồng, giống như một con thỏ con đang gặp củ cải vậy. Bởi vì miệng không khép lại được, nước bọt cứ thế từ khóe miệng chảy xuống, trông vô cùng dâʍ đãиɠ. Cuối cùng vẫn là Đào Mạnh đau lòng cho Đào Ngải, vì dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của cậu, tuy mới chỉ vào được một nửa, nhưng cũng đủ khiến Đào Ngải khó chịu đến cùng cực rồi. Tuy nhiên, cậu cũng đã thu hoạch được một chuyện ngoài mong đợi. Cậu phát hiện ra rằng, bên trong người Đào Mạnh tồn tại một năng lực không thuộc về thế giới phàm trần.

Rốt cuộc là ai đang giúp hai con quỷ này chứ? Đào Ngải vô cùng khó hiểu.

“Chủ nhân, ăn ngon không?” Đào Trọng nhìn đến hai mắt bốc hỏa, cười hì hì nói.

Đào Mạnh ở trong miệng Đào Ngải hung hăng thọc ra rút vào vài cái, liền rút ra bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c lên mặt anh. Đào Ngải còn vươn đầu lưỡi phấn nộn ra, liếʍ liếʍ hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dính lại trên mặt, càng liếʍ càng thấy trái tim như bị chìm xuống. Theo lý mà nói, quỷ chỉ có thể bắn ra được âm khí, nhưng cái này có khác gì tϊиɧ ɖϊ©h͙ của con người đâu…

Đảo Ngải thu lại suy nghĩ, quay đầu cười với Đào Trọng, màu trắng đυ.c vẫn còn đọng trên lông mi khiến anh càng trở nên đặc biệt động lòng người.

“Rất ngon nha.” Anh nói. Đào Trọng đương nhiên biết rõ, Đào Ngải có hành vi lạ như này chắc chắc trong lòng đang giở trò, nhưng hắn vẫn cảm thấy vui sướиɠ không thôi, chỉ muốn dùng sức thao anh thật mạnh khiến anh khóc lóc xin tha, ngoan ngoãn gọi tụi hắn là ông xã.

Trông thấy hai người họ trò chuyện với nhau, Đào Mạnh quay đầu Đào Ngải lại, cúi xuống hôn lên nốt ruồi lệ chí dưới mắt anh: “Nhìn tôi.” Đào Trọng cũng không chịu ngồi yên cho Đào Mạnh chiếm tiện nghi, lại dùng sức đánh vào miệng hoa huyệt, tách hai cánh môi âʍ ɦộ ra, hung hăng kéo mạnh. Eo Đào Ngải mềm nhũn, hoàn toàn nằm liệt trên đùi Đào Trọng.

“Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra thật nhiều a, thật khiến người khác nghi ngờ, không biết đây có phải là lần đầu tiên của anh không nhỉ.” Khi Đào Trọng bắt đầu đi theo Đào Ngải, lúc đó anh mới chỉ có mười lăm tuổi, cho nên hắn dám chắc rằng anh từ mười lăm tuổi trở đi không hề có cuộc sống tìиɧ ɖu͙© gì khác, nhưng cũng không dám bảo đảm trước đó anh không có. Rốt cuộc thì con người ngày nay quá là dâʍ đãиɠ, hoàn toàn không giống với cái thời đại mà hai bọn họ đã từng sống trước đây. Chỉ cần hắn tưởng tượng ra trước đây có người từng chạm vào Đào Ngải, dù có thể thôi, cũng đủ để khiến hắn tức giận đến không kìm lại được rồi. Sở dĩ hắn trước nay vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời cậu không phải là vì muốn theo cậu tu hành tích công đức để sớm ngày đầu thai, mà là vì lần đầu tiên nhìn thấy tiểu đạo sĩ “Tứ quỷ bốn phương, đàm tiền lai hiện” liền động tâm mất rồi.

“Ha…Nếu muốn thì cứ cắm vào đi.” Đào Ngải khıêυ khí©h nói.

Anh chuẩn bị sẵn sàng vẽ bùa trên lưng của bọn họ.

“Đổi tư thế đi.” Đào Mạnh liền ôm Đảo Ngải vào ngực của mình, để cho mặt anh đối diện với hắn, cúi đầu hôn lên môi anh. Đào Ngải ngây ngô đáp lại, hai tay chủ động vòng qua cổ hắn, hai chân câu lên móc lấy eo hắn. Cả hai con quỷ đều không chú ý tới những động tác trên ngón tay Đào Ngải, nét vẽ đầu tiên đã được vẽ trên lưng của Đào Trọng. Họ đương nhiên biết, Đào Ngải đây là hư tình giả ý, nhưng hai người họ vẫn không nhịn được mà sa vào đầm lầy ngọt ngào đầy sự giả dối đó, như thể họ thực sự là người yêu của nhau.

“Này, cậu đừng có mà quá đáng. Chủ nhân cũng không phải là của một mình cậu đâu.” Đào Trọng ê ẩm nói. Chủ nhân trước nay vẫn luôn coi trọng Đào Mạnh trầm ổn vững vàng, không lẽ vào lúc này lại định bất công với mình sao.

Có vẻ như châm ngòi quan hệ giữa hai người này lại là một kế hay đấy nhỉ, Đào Ngải nhếch nhếch khóe môi. Phải biết rằng Đào Ngải anh từ năm mười lăm tuổi đã là người diệt quỷ trăm trận trăm thắng, đương nhiên không phải chỉ dựa và việc nâng cao tu vi, mà còn phải dựa vào mưu cao kế rộng. Cho dù lần này có phải trả giá lớn... Đào Ngải chỉ hận bản thân đã quá yên tâm về bọn họ. Giá như bản thân có thể cảnh giác hơn một chút...