Chương 5: Tô Yên Thần

Ở Giang Gia, nơi mà mỗi giây dài như một năm

Sau khi về nhà, cô nói với bố mình rằng cô không muốn giúp Giang Gia đưa bữa ăn nữa, Thư Mục nghĩ rằng con gái mình lại bị Giang Dương bắt nạt nên không ép cô nữa.

Sáng sớm cuối tuần, người giúp việc bắt đầu bận rộn, nói là phu nhân mở tiệc chiêu đãi hàng xóm, hàng xóm đều là những gia đình giàu có nổi tiếng, đương nhiên không thể lơ là nên dì Chu đã gọi điện cho Thư Dao để giúp đỡ.

Nghe tin hàng xóm tới chơi, Thư Dao cảm thấy trong lòng một cảm giác dâng trào.

Cô ấy lâu nay có thầm mến một chàng trai, cậu ấy sống ở nhà bên cạnh. Cậu ấy tên là Tô Yên Thần, hơn cô ấy 5 tuổi. Cô nghe nói gia đình anh ấy làm trong ngành công nghiệp sản xuất Dệt may và có quan hệ kinh doanh với công ty sản xuất và cung cấp thiết bị của gia đình họ Giang.

Cô vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, khi cô mới đến Giang gia, khi đó cô bị em trai độc ác lừa gạt, đưa vào một nhà kho bỏ hoang từ lâu, cô bị nhốt suốt một ngày, và giọng nói cô gần như khàn đi vì khóc, đột nhiên cô nhìn thấy phía cửa sổ được cạy ra, chàng trai trẻ nhảy ra khỏi cửa sổ trước mặt cô như một hiệp sĩ và giải cứu cô.

Cô vẫn nhớ những lời đầu tiên anh nói với cô.

"Đừng khóc, anh tới cứu em đây." Lời nói đầy ấm áp lại kiên định.

Những lời này của cậu luôn được cô hắc ghi từ lúc niên thiếu đến tận bây giờ.

Yên Thần có một người em gái tên là Tô Nhân Di, nhỏ hơn Giang Dương một hoặc hai tuổi, lần nào cô ấy cũng đến nhà họ Giang cũng đều quấn quýt và quấy rầy Giang Dương để chơi game.

Có lần, Tô Nhân Di tìm thấy Thư Dao đang trốn trong bóng tối, im lặng nhìn bọn họ chơi đùa, liền tò mò hỏi Giang Dương xem tỷ tỷ đó là ai.

Giang Dương khinh thường nói rằng cô ấy chẳng qua là một người hầu mà thôi.

Tô Yên Thần nghe vậy, không chỉ mắng cậu mà còn chỉ trích cậu đối xử hỗn xược với chị gái mình.

Tô Yên Thần là lớn tuổi nhất trong đám nhỏ này, rất ra dáng của một người anh cả, Giang Dương chỉ có thể kìm lời trong lòng, cho rằng kẻ lập dị xấu xí đó không phải là chị gái mình.

Hơn nữa, nhiều năm như vậy, Giang Dương cũng chỉ gọi cô là "Này" hoặc là gọi bằng tên, hắn thật sự không coi cô là chị gái của mình.

Sau đó, mỗi lần nam thần tượng đến nhà họ Giang, anh đều đưa cô bé bị bỏ rơi đi chơi cùng.

Cái giá phải trả là sau khi nam thần rời đi, Tiểu Dao sẽ lại tra tấn, nhưng vì muốn ở lại bên nam thần, dù khó khăn đến đâu cô cũng sẽ cam chịu.

Trong bếp đang bận rộn thì có người báo có khách đến, Thư Dao được phân công phục vụ trà và nước cho khách trong thư phòng.

Thư Dao vừa lo lắng vừa hưng phấn, dù sao đã hai năm cô không gặp anh ấy, không biết hiện tại anh ấy có khỏe không.

Gõ cửa bước vào thư phòng, cô nghe thấy vài nam sinh đang nói chuyện, ngoài các trò chơi thì chủ đề nói chuyện chính là về các cô gái. Cô nhìn xung quanh nhưng không thấy người mà mình ngày đêm mong nhớ, cô bắt đầu cảm thấy hơi bất an và hành động có chút mất tập trung. Khi rót trà, cô vô tình làm đổ tách trà lên quần của một người ngồi đó, cô bất đắc dĩ cầm chiếc giẻ cạnh bàn lên lau chiếc quần ướt đẫm, đang lau thì bất ngờ va vào một vật gì đó rất cứng và cảm thấy có gì đó không ổn. . .