TG1 - Chương 13

Cơn giận của mẹ Trần đã nguôi ngoai, bà trừng mắt nhìn Mạnh Tuệ, sờ vào mặt con trai mình, hai ngày nay đã mệt mỏi vì phải tổ chức hôn lễ. “Được rồi, được rồi, mẹ nghe lời con. Thay quần áo rồi xuống dưới, mẹ sẽ nấu canh con thích."

"Cảm ơn mẹ." Hình Ca nhìn mẹ Trần rời đi, đi vào phòng, ánh mắt không thiện ý nhìn Mạnh Tuệ, "Mạnh Tuệ, cô cũng hai mươi bảy tuổi rồi, là người lớn có thể phân biệt đúng sai, tôi sẽ nói luôn."

Mạnh Tuệ không khỏi co chân lại. Người đàn ông tùy ý cởi cà vạt, động tác anh tuấn mê người, nhưng trong mắt lại có sương lạnh.

“Mọi người đều biết đứa trẻ trong bụng cô không phải là của tôi, đám cưới của chúng ta đã bị hủy hoại khi cô lừa dối tôi. Tôi đưa cô về nhà chỉ là thương hại thân phận của cô là một phụ nữ đang mang thai, nên khi đứa trẻ chào đời, tôi hy vọng cô sẽ trở về nơi ở của cô, đương nhiên, nếu cô nhất định muốn chọc giận cha mẹ tôi, vậy thì thật xin lỗi, hiện tại cô dọn đi đi, tôi không nghĩ nhà tôi có thể dung thứ được một vị Phật to lớn như cô."

Mạnh Tuệ run rẩy, “Mọi người đều biết?” Bí mật mà cô đã cố gắng che giấu bấy lâu giờ đã bị mọi người đều biết?

Nhìn vẻ mặt của cô ta, Hình Ca biết cô ta vẫn còn nghi ngờ, nên cô ân cần giải thích: “Lúc đó cô đã hôn mê, bác sĩ tư nhân của gia đình tôi đã kiểm tra cho cô ở trước mặt mọi người.”

——Khuôn mặt của nữ chủ bỗng tái nhợt.

"Người bạn lưu manh của cô muốn đưa cô đến bệnh viện. Nếu không phải tôi ngăn cản, không biết cậu ta giữ bí mật này như thế nào."

Thấy cô ta tan rã, Hình Ca lại đề cập đến vấn đề khác: “Mạnh Tuệ, có một điều tôi cũng rất khó hiểu. Tại sao cô lại chắc chắn rằng tôi sẽ cưới cô? Trước kia yêu thầm cô ngay cả Mục Thanh cũng không biết, cô như thế nào lại biết được tôi vẫn luôn độc thân vì cô?"

Có lẽ cô không đơn thuần như Trần Phong tưởng tượng.

Nói xong, không để ý nữa, Hình Ca sải bước rời đi.

Mạnh Tuệ cứ như vậy ở lại nhà Trần Phong, không phải lấy thân phận là Trần phu nhân, cũng không có cuộc sống xa hoa như trong nguyên tác, nhưng so với trước đây tốt hơn rất nhiều.

Hôm nay cả nhà đang ăn sáng, Mạnh Tuệ cẩn thận tìm một góc ngồi xuống. Địa vị của cô ta trong nhà họ Trần đã tụt dốc không phanh, cô ta cũng không dám bộc lộ tính khí như thường lệ, bởi cô ta không được Trần Phong chiều chuộng.

Bảo mẫu Trương hoảng sợ chạy tới: "Phu nhân, có người ở ngoài cửa kêu!"

Mẹ Trần cau mày: “Có chuyện gì vậy?” Bà đứng dậy đi xem tình hình thì bị một đám người xông vào.

Mạnh Tuệ cầm đũa rơi xuống đất, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: "Ba, mẹ, dì, sao mọi người lại đến đây?" Cô ta tưởng Trần Phong bảo bọn họ đến đây cùng cô ta.

Vị dì kia nhìn thấy Mạnh Tuệ, liền lao tới như con gái của mình, "Ôi, Tiểu Tuệ, cuối cùng dì cũng tìm được con rồi!" Mắt vị dì không khỏi nhìn vào bàn ăn, tết cũng chưa thấy qua nhiều đồ như vậy, trong lòng càng thêm khẳng định, nhất định mình phải sống ở đây.

“Dì!” Mạnh Tuệ cảm thấy thụ nhược sủng kinh, ngày thường dì đanh đá, chưa từng quan tâm cô như vậy.

Một nhóm người nhà họ Mạnh đoàn tụ, nhưng tâm tư quỷ quyệt của họ dâng trào cuồn cuộn. Chứng kiến tất cả những điều này, Hình Ca chỉ cười thầm và đỡ mẹ Trần đang bị sốc ngồi xuống bàn ăn. Mẹ Trần đáng thương, ngày thường bà đã quen với việc được mọi người vây quanh, không phải là đối thủ của nhà họ Mạnh. Bàn tay vốn được chăm sóc cẩn thận của bà xuất hiện vài vết đỏ.

Cha Trần vẫn còn đang suy ngẫm về cuộc hôn nhân lừa đảo, khi nhìn thấy gia đình "cực phẩm" nhà họ Mạnh, dù có học thức cao đến đâu ông cũng không khỏi tức giận, “Các ngươi ầm ĩ lên cái gì? Đem nhà họ Trần trở thành chợ bán thức ăn sao?"

Mẹ Mạnh vừa mới rời khỏi nội thất sang trọng và tinh xảo của nhà họ Trần, nhìn thấy cha Trần đang lên tiếng, bà tiến lại gần ông một cách trìu mến: "Ai da, ông thông gia, sao ông lại tức giận như vậy? Chúng tôi chính là lâu không gặp Tiểu Tuệ. Mọi người đều là người trẻ tuổi nhưng cũng thật là, kết hôn cũng không thông báo cho chúng tôi một tiếng. Lại nói gia đình chúng tôi chỉ có mỗi Tiểu Tuệ, như thế nào lại qua loa được." Khi bà ta nói còn oán trách nhìn Hình Ca, như thể hắn hoàn toàn không hiểu chuyện.

Bà ta vừa nói, vừa gọi chồng: “Ba Tiểu Tuệ mau đem đồ vật vào rồi chúng ta cùng ăn cơm!”