Chương 42: Quyết định

Giang Liên sững sờ nghe hắn nói, trong giây lát dường như mọi ảo mộng của nàng ta đang dần vụn vỡ, nàng nhìn Hy Cảnh, chỉ thấy nam nhân trước mặt đang dịu dàng vỗ nhẹ lên bàn tay Tô Nghi nhưng ánh mắt nhìn mình lại lạnh lẽo vô cùng.

Xung quanh toàn là tiếng xì xào bàn tán về nàng ta:

- Đúng là không biết xấu hổ..

- Mặt hàng này dù là ta còn chướng mắt nữa là thân phận như thái tử..

- Thái tử phi vừa xinh đẹp vừa đoan trang, hiền thục. Nàng ta không nhìn lại mình xem, có chỗ nào so được với thái tử phi, thật đúng là mặt dày.

- Đã hẹn hò với nam nhân, làm mất đi sự trong trắng mà còn dám nói mình thích thái tử, ghê tởm thật.

Đầu gối nàng ta khuỵu xuống, toàn thân dường như mất hết sức lực, miệng khẽ lẩm bẩm:

- Không..không thể nào...

Hy Cảnh cũng không muốn nhiều lời với nàng ta, đưa mắt nhìn Giang Kim bên cạnh, lạnh lùng nói:

- Nếu Giang tiểu thư và Lã công tử đã có tình chàng ý thϊếp thì ta không nỡ dùng gậy đánh uyên ương. Hôm nay ta sẽ báo lại với thánh thượng ban hôn cho hai người các ngươi. Giang tiểu thư về chờ gả đi, đừng nghĩ tới những thứ không phải của mình.

Nói rồi hắn nắm tay Tô Nghi đứng dậy:

- Hôm nay quấy rầy nhã hứng của các vị phu nhân nhưng mong mọi người hãy bỏ qua, coi như là tác thành cho đôi uyên ương này.

Các vị phu nhân vội nhao nhao nói lời khách sáo. Hắn lại nói với Giang Kim:

- Chuyện này ta không truy cứu, dù sao cũng là chuyện xấu trong nhà. Ta giao lại nô tỳ này cho ngươi đem về cho Giang đại nhân.

Giang Kim vội vàng dập đầu tạ ơn. Hy Cảnh liếc mắt nhìn qua Lã Phong, Lã Phong nhìn hắn sau đó cúi đầu, im lặng không nói gì. Tô Nghi bị Hy Cảnh nắm tay kéo đi, nàng khẽ nhỏ giọng hỏi hắn:

- Chuyện này có liên quan gì tới chàng không vậy?

Hy Cảnh mỉm cười xoa nhẹ gò má nàng:

- Về phủ sẽ cho nàng biết.

Đợi đám người Hy Cảnh đi khuất rồi, Giang Liên mới hoàn hồn, nàng ta căm phẫn lao về phía Tiểu Hoa, tay đấm chân đá:

- Súc sinh, tao đánh chết mày, con đĩ dám hại tao...

Tiểu Hoa nhu nhược đưa tay lên đỡ nhưng ko thoát được, Giang Kim vội vàng giữ lấy Giang Liên:

- Muội phát điên cái gì. Mau về phủ đi.

Nói rồi hắn ta ra lệnh cho hai nha hoàn khác kéo nàng ta đi ra xe ngựa. Giang Liên không cam lòng nhưng bị giữ chặt, chỉ có thể căm hận nhìn Tiểu Hoa như muốn gϊếŧ chết nàng ta.

Giang Kim đỡ Tiểu Hoa dậy, ra hiệu cho nàng ta đi ra ngoài, sau đó quay sang Lã Phong, cười cười:

- Lã muội phu...Ngươi xem, thái tử cũng đã hạ chỉ rồi, ngươi mau về chuẩn bị sính lễ sau đó tới phủ ta cầu thân. Ta về nói chuyện với phụ mẫu trước.

Lã Phong đứng dậy, phủi sạch bụi trên quần, khẽ cười:

- Giang công tử đúng là nhanh nhẹn, tiếng muội phu cũng gọi luôn rồi. Vậy người làm em rể này xin cáo từ trước.

Nói rồi hắn tiêu sái bước ra ngoài, Giang Kim vui vẻ bước theo sau.

Giang ngự sử tức giận, ném chén trà xuống đất khiến cho nước văng lên tung tóe, bắn cả lá trà vào mặt Giang Kim. Giang Liên ngồi khóc trong lòng Giang phu nhân, căm phẫn nói:

- Phụ thân, người phải đòi lại công đạo cho nữ nhi. Hắn thân là huynh trưởng nhưng lại để cho kẻ xấu xa kia hãm hại sự trong sạch của nữ nhi. Cả con tiện tì kia nữa, mẫu thân mau gϊếŧ nó cho con.

Tiểu Hoa run rẩy quỳ sau lưng Giang Kim không lên tiếng. Giang Kim tức giận nhìn người phụ thân luôn bất công của mình, chậm rãi nói:

- Phụ thân có tức giận con cũng phải nói. Muội muội rõ ràng là sai, nàng có tình ý với vị bằng hữu kia của con. Có ý đồ thì cũng thôi đi, lại còn để người ta bắt được, đúng là nhục nhã.

- Ngươi ngậm máu phun người - Giang Liên gào lên.

Giang ngự sử lấy lại bình tĩnh, trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói là nàng có tình ý với nam nhân kia? Sao ngươi lại tin lời một con nô tỳ mà không phải là tin muội muội mình?

- Cha, tới nước này con cững không giấu người nữa. Tiểu Hoa đã sớm là người của con, trong bụng nàng còn đang mang cháu nội của người đó. Nàng có lý do gì hãm hại muội muội của con. Dù sao cũng sắp là người một nhà.

Giang ngự sử nghe hắn nói vậy, liếc nhìn Giang Liên, Giang Liên vội hoảng hốt:

- Phụ thân, người phải tin con. Nàng ta vu khống con. Người biết là con luôn muốn gả vào phủ thái tử mà, sao lại làm ra chuyện vừa mắt nam nhân khác.

Nói rồi nàng ta khóc lớn, Giang phu đau lòng ôm lấy nàng ta nhưng cũng không nặng lời như Giang ngự sử, trái lại nghe thấy Tiểu Hoa mang thai, bà liền nhẹ nhàng nói:

- Nếu nha hoàn kia đã có mang thì miễn quỳ cho nàng ta đi, lỡ đứa con trong bụng nàng có chuyện.

Giang Liên không cam lòng kêu lên:

- Mẫu thân...

Giang ngự sử không biết chuyện này phải giải quyết như thế nào, ông nhìn con trai lại nhìn đứa con gái mà mình vẫn yêu thương, cuối cùng cắn răng nói:

- Chuyện này dừng ở đây đi. Dù sao nàng cũng đã mất sự trong sạch rồi. Gả thì gả đi.

- Con không gả. Sao người lại không bênh con? - Giang Liên không tin nổi, hét lên.

- Bốp - Một tiếng tát mạnh mẽ vang lên, Giang Liên sững sờ ôm lấy má mình.

- Con đừng nghĩ ta nuông chiều con thì muốn làm gì cũng được. Một nữ tử không còn trinh trắng, con không gả cho hắn thì không lẽ muốn làm thái tử phi? Thánh thượng cũng đã hạ chỉ thành hôn, con muốn cả nhà bị chém đầu hay sao mà kháng chỉ. Tốt nhất con về đóng cửa suy nghĩ đi. Ta sẽ cho con thêm hồi môn để con đi lấy chồng, chuyện này từ nay đừng nhắc lại nữa. - Giang ngự sử quả quyết nói

- Các ngươi mau mời tiểu thư về đóng cửa suy nghĩ đợi gả. Không có lệnh của ta không được bước chân ra ngoài. - Ông ta lạnh lùng phân phó với gia nhân.