Chương 20: Uy hϊếp

Sau khi ngồi một lúc, Giản Việt giúp Hà Lạc dùng dầu gió xoa bóp một chút.

Chuyện này dường như trở thành thứ mà Hà Lạc mong chờ nhất mỗi ngày, cô đã sớm nằm trên sô pha, nâng làn váy lên, lộ ra đôi chân thon dài. Cô không hề khách khí, thậm chí không ngại dang chân ra khiến chiếc qυầи ɭóŧ ren lộ ra trong tầm mắt, bởi vì quá mỏng, chỗ tiểu huyệt lộ ra lông tóc đen, còn có hình dạng của môi âʍ ɦộ no đủ.

Cô chủ động đặt chân lên người anh, thỉnh thoảng gót chân lại cọ vào côn ŧᏂịŧ vẫn chưa cứng giữa hai chân của Giản Việt, cọ thì không tính, còn muốn trêu chọc vài lần, rất nhanh đã vén lên một ngọn lửa bùng nhanh chóng tụ tập lêи đỉиɦ côn ŧᏂịŧ

Giản Việt nắm lấy đôi chân không an phận của cô, đè lại sự xúc động của côn ŧᏂịŧ giữa háng, “Hà Lạc, có phải tôi quá nuông chiều em không? ”

“Hả?” Hà Lạc giả vờ không hiểu, vô tâm vô phế cắn môi dưới: “Sao vậy? ”

“Còn làm côn ŧᏂịŧ của anh cứng lên, anh sẽ mở tiểu huyệt của em đâm vào đến cùng đấy.” Tầm mắt Giản Việt dừng ở giữa hai chân cô, trong đôi mắt dâng trào du͙© vọиɠ.

Anh không nói đùa đâu.

Hà Lạc thật sự bị dọa sợ, cô muốn nhìn anh cứng, nhìn dáng vẻ tìиɧ ɖu͙© kích động trong mắt anh,nhưng cô chưa sẵn sàng để tiểu huyệt nhỏ của mình ăn thịt côn ŧᏂịŧ của Giản Việt ngay một lần , cô là một người rất sợ đau, nếu thật sự bị đâm vào đến đỉnh cuối thì…

Nhớ đến đêm qua nhìn thấy được dươиɠ ѵậŧ đỏ tím kia, tuyệt đối rất đau đấy!

Tiểu huyệt mẫn cảm ở giữa hai chân run rẩy, Hà Lạc vô cùng thành thật ngoan ngoãn để Giản Việt giúp cô xoa bóp, không dám quậy nữa.

Vết bầm tím ở chân cô trông đỡ dọa người hơn.

Kiểu dịch vụ hiếm có này, chỉ sợ không hưởng thụ được mấy ngày…

Bởi vì động tác của anh quá nhẹ nhàng, Hà Lạc càng thêm buồn ngủ rồi ngủ quên lúc nào không hay.

Giản Việt kéo váy cô xuống, hôn lên mặt cô: “Lạc Lạc, em muốn ngủ thì về phòng ngủ đi ”

Hà Lạc mơ mơ màng màng đáp một tiếng nhưng không nhúc nhích, lúc sau mơ hồ cảm thấy trên người mình có một tấm chăn mỏng.

Từ lúc còn nhỏ đến giờ, khi đổi môi trường mới Hà Lạc đều sẽ vì không thích ứng mà không ngủ được. Cô cũng thấy rất kỳ lạ, tại sao ở nhà Giản Việt lại có thể ngủ không phòng bị như vậy.

Sau đó suy nghĩ lại, cảm giác an toàn này là Giản Việt cho cô.

Anh rất kiên nhẫn với cô, cũng rất kiềm chế, cẩn thận chăm sóc cảm xúc của cô. Giống như chuyện tối hôm qua, ngay cả Hà Lạc cũng cảm thấy cảnh tượng mất kiểm soát, nhưng anh lại không lau súng cướp cò, rõ ràng sau khi bắn một lần, côn ŧᏂịŧ vẫn cứng như thế…

Hà Lạc kéo chăn mỏng, vùi mặt vào.

Có vẻ cô thích Giản Việt nhiều hơn một chút …

Buổi tối cửa tiệm trái cây rất bận, Giản Việt sợ cô ở đây quá nhàm chán, đặc biệt đến ăn cơm chiều tối với cô

Mãi cho đến mười giờ rưỡi, Hà Lạc nghe thấy tiếng then cửa chuyển động, cô biết Giản Việt đã về.

“Giản Việt, em pha trà hoa cho anh nè, anh uống một cốc để giải khát đi.”

Đèn trong nhà sáng lên, Hà Lạc từ cửa ra vòng ra, làm cho trong căn nhà yên lặng ban đầu này có một ánh sáng ấm áp.

“Em không cần bận như vậy.” Giản Việt ôm eo cô, lòng bàn tay cọ xát vài lần trên da cô.

“Mắt cá chân em bị sưng nhưng không đau như vậy, cũng không phải gãy xương, em đâu có yếu đuối như vậy…” Hà Lạc cắn môi dưới.

Ám chỉ của cô rõ như ban ngày, sao Giản Việt không hiểu chứ, anh bị một câu nói của cô câu dẫn đến thiếu chút nữa trực tiếp cứng lên.

Hà Lạc nhìn chằm chằm anh một lúc, cuối cùng không nhịn được mà trêu chọc: “À, bây giờ dáng người của nhân viên giao hàng cửa tiệm trái cây tốt như vậy hả? ”

Giản Việt xốc quần áo lên, lộ ra nửa đường eo kia, cười nói: “Muốn sờ rồi xác nhận không? ”

Cô chính là thích loại người hào phóng như vậy.

“……Em chạm vào thật nhé”

Ở cửa ra vào, ánh đèn tối tăm, eo và bụng của người đàn ông mạnh mẽ hơn cô nghĩ, rắn chắc đầy sức mạnh.

Hà Lạc khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, ngẩng đầu lên, “Cơ bụng rất rắn chắc, không biết ở trên giường thế nào nhỉ? ”

“Cứ thử xem?”