Phần 2: Cha dượng đê tiện (3)

3.

Trường trung học cơ sở 5 nằm ở quận Đông Thủy và thuộc thẩm quyền của đồn công an huyện.

Tống Cảnh Minh và những người khác chào hỏi cảnh sát ở đồn trước rồi dùng thân phận cảnh sát để đến trường trung học cơ sở 5 điều tra, hiệu trưởng không dám lơ

là, nóng lòng muốn tiễn những vị Phật tổ này đi.

Nhìn hiệu trưởng đi theo, Tề Thiên không kiên nhẫn nói: “Đi làm việc của mình đi.”

"Cái này……"

Hiệu trưởng do dự nhưng vẫn lùi lại trước vẻ mặt hung dữ của Tề Thiên.

Trên đường đến phòng dạy, Kỷ Xuân Hách hỏi: “Những học sinh đó đều học cùng lớp à?”

"Không phải. Hai cô bé học lớp 3, còn cậu bé học lớp 2. Người bị tai nạn ô tô tên là Lâm Nguyệt, còn hai học sinh còn lại tên là Bạch Vân và Dương Hiên, gia cảnh đều không tệ."

Biết trước đây mình có nói mấy lời ngu xuẩn, Tề Thiên mang tâm lý bồi tội nhanh chóng đáp lại lời cậu.

Kỷ Xuân Hách liếc hắn một cái, gật đầu, biểu thị mình đã hiểu.

Trong lúc học sinh đang học thể dục dưới sân, ba người vào phòng giáo viên lớp 2 hỏi thăm tình hình rồi nhờ hiệu trưởng gọi cán bộ lớp 2 đến.

Do tình huống đặc thù nên chỉ để những người có liên quan trong văn phòng.

Cán bộ lớp 2 và lớp 3 đều là nữ, khi nhìn thấy người lớn lạ, các em ngoan ngoãn đứng sang một bên.

Chủ nhiệm lớp 3 có chút không vui, mấy ngày nay hắn đã đủ sứt đầu mẻ trán rồi, nếu không phải ngoài trường xảy ra chuyện thì hắn đã thu dọn đồ đạc rời đi, hiện tại lại còn phải đối phó với đám cảnh sát này, chẹp.

“Đồng chí, thật sự chỉ là ngoài ý muốn, phụ huynh học sinh cũng thừa nhận.” Hắn ta chỉnh lại kính, tay gõ gõ bút lên bàn.

Khi nói điều này, hắn ta nhìn chằm chằm vào người trông như chưa đủ tuổi vị thành niên ở giữa.

Hắn ta nghĩ là mình khôn khéo, tưởng mình đã chọn đúng một quả hồng mềm.

“Hai học sinh này quan hệ thế nào?” Kỷ Xuân Hách cúi đầu xem qua danh sách lớp 3 rồi lạnh lùng hỏi.

Trực tiếp bỏ qua những lời vô lý của hắn ta.

Chủ nhiệm lớp 3 có chút bối rối, khô khan trả lời: "Quan hệ rất tốt, cùng nhau tiến lên."

Lớp trưởng lớp 3 mở miệng, vẻ mặt có chút do dự rồi đan hai tay vào nhau.

Tống Cảnh Minh nhìn cô gái: “Em có gì muốn nói không?”

Mọi người đồng loạt nhìn vào cô.

Lớp trưởng lớp 3 nuốt nước miếng, khẽ run lên.

Nhưng khi nhận ánh mắt cảnh cáo của thầy chủ nhiệm thì vẫn nói: “Trước đây hai bạn nữ có mối quan hệ rất tốt, nhưng họ đã bất hòa vài ngày trước khi xảy ra vụ tai nạn.”

"Tại sao?"

Cô quay sang nhìn lớp trưởng lớp bên cạnh, cô bé vốn đang im lặng lập tức cúi đầu, tỏ ý không muốn dây dưa.

Họ đều biết, hoặc có lẽ tất cả học sinh trong trường đều biết, cái chết của hai nữ một nam này không đơn giản như vậy.

Tin đồn bạn thân vì tra nam phản bội đã lan rộng khắp trường.

Lớp trưởng lớp 3 dứt khoát nói, mặc dù cô ấy thường không thích hai người bạn tính tình tiểu thư cùng lớp nhưng dù sao họ cũng là bạn cùng lớp.

"Dương Hiên ở lớp 2, Dương Hiên ban đầu là yêu Lâm Nguyệt, nhưng không hiểu sao cuối cùng lại dây dưa với Bạch Vân."

"Các em đang nói cái gì vậy? Nhà trường đã quy định không được yêu sớm rồi mà!" Chủ nhiệm lớp 3 nghiêm mặt nói.

Tề Thiên liếc nhìn hắn như nhìn một thằng ngu.

Không biết người này thực sự đang giả vờ ngu hay hắn ta ngu thật.

“Ba người này có tính cách gì và mối quan hệ như thế nào?” Kỷ Xuân Hách hỏi.

"Lâm Nguyệt có chút mạnh mẽ, thích chống lại giáo viên và cả lớp. Bạch Vân... ôn nhu hơn." Trong lúc nhất thời, lớp trưởng lớp 3 không nghĩ ra từ nào thích hợp để mô tả Bạch Vân .

Trong ấn tượng của cô, Bạch Vân là người trầm tính hơn, luôn nở nụ cười nhạt và có vẻ dễ hòa đồng, nhưng cô ấy có mối quan hệ tốt nhất với Lâm Nguyệt, và luôn hùa với Lâm Nguyệt trong mọi việc.

"Lâm Nguyệt và Bạch Vân có gia cảnh tốt, cư xử rộng lượng và rất nổi tiếng."

Cô nói xong, xung quanh trở nên yên tĩnh một chút.

Chủ nhiệm lớp 2 im lặng rút lui, chuyện này vốn dĩ không liên quan gì đến lớp 2, nếu có thì ông cũng không muốn can thiệp vào.

Thành thật mà nói, quản lớp trở nên dễ dàng hơn nhiều khi không có cái gai là Dương Hiên.

Ngón tay Kỷ Xuân Hách vẫn dừng trên danh sách lớp.

Đến lúc này mọi chuyện dường như đã sáng tỏ, người không quan tâm sẽ cho rằng đó là trùng hợp ngẫu nhiên, người quan tâm sẽ cho rằng chính ba sinh viên vì yêu sinh thù mà dẫn đến bi kịch.

Lật sang trang tiếp theo, mắt Kỷ Xuân Hách mở to.

Học sinh đầu trang này là một cô gái có mái tóc che đi đôi mắt và chỉ để lộ nửa dưới khuôn mặt.

Mũi của cô bé nhỏ, môi trắng bệch nhưng có đường nét đẹp và cằm thon gọn.

Ngũ quan rất ưa nhìn.

Nhận thấy vẻ mặt của cậu thay đổi, Tống Cảnh Minh hỏi: "Sao vậy?"

Kỷ Xuân Hách không trả lời anh, cậu dựa vào trực giác của mình mà hỏi: “Trong lớp có ai bỏ học không?”

Lớp trưởng lớp 3 sửng sốt một chút, sau đó mở to mắt nói: “Có ạ, Hạ Linh, thứ hai tuần trước cậu ấy đã bỏ học.”

Bên cạnh ảnh cô gái có viết: Họ tên - Hạ Linh.