Phần 1: Chuyện lạ ngôi làng miền núi (3)

3.

Chồng cũ? Mình có phải mới nghe lầm không?

Tiền Chí sửng sốt, ánh mắt đảo quanh hai người.

Nhìn vẻ mặt của Kỷ Xuân Hách, tám phần là vô cùng tức giận.

Đôi mắt cậu rực lửa, hai má phồng lên giống như một con cá nóc nhỏ.

Sau đó, Tiền Chí kinh ngạc nhìn Kỷ Xuân Hách tay đấm chân đá người đàn ông tự xưng là chồng cũ của cậu.

Người nọ cũng không thèm né, sau khi Kỷ Xuân Hách trút giận xong quay mặt đi chỗ khác, anh ta liền vuốt ve tay cậu nói: “Tay đánh có bị đau không?”

Đồng tử mắt Tiền Chí run rẩy: Tôi không hiểu, nhưng tôi rất kinh ngạc!

Chẹp, ê răng quá.

Như những gì anh thấy, không phải chồng cũ thì cũng là đối tượng mập mờ.

Trong mắt anh, Kỷ Xuân Hách luôn là một chàng trai trẻ kiệm lời nhưng đáng tin cậy, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu trẻ con như này.

Đương nhiên là người đàn ông tên Tống Cảnh Minh cũng rất có điều kiện, anh ta cao, lông mày rậm, mũi thẳng, môi mỏng, đường nét khuôn mặt rõ ràng, chắc cũng trạc tuổi anh.

Khi Kỷ Xuân Hách quay lại nhìn Tống Cảnh Minh, vợ chồng Lưu Ngọc vui mừng đủ rồi, liền gọi mấy người xuống tầng.

Mọi người ngồi quanh chiếc bàn hình bát giác.

Vẻ vui mừng trên mặt Lưu Ngọc dần nhạt đi: “Tôi không biết nên bắt đầu như nào, tôi chỉ nhớ năm ngày trước, Dương Dương của tôi chơi với con trai Trương Đại Vi một ngày, sau khi trở về, thằng bé bắt đầu cảm cả người vô lực, không muốn ăn gì. Sáng hôm kia tôi gọi Dương Dương dậy ăn, nhưng tôi gọi bao nhiêu lần thằng bé cũng không dậy ”.

"Con trai của Trương Đại Vi và một đứa trẻ ở làng chúng tôi Trương Tráng cũng gặp tình huống tương tự. Ba người chúng tôi đều đưa con đến bệnh viện vào ngày hôm đó."

Lưu Ngọc đắm chìm vào hồi ức, ngày hôm đó, phụ huynh ba nhà đợi ở cửa phòng chẩn đoán, họ chờ đợi thì được thông báo rằng cả ba đều bình thường, chưa rõ nguyên nhân hôn mê và được khuyên đi khám bệnh viện trên trấn.

Vợ Trương Đại Vĩ hét to "Tại sao lại không rõ nguyên nhân?"

Im lặng một lúc, mọi người dự định đến bệnh viện trên trấn, thật trùng hợp, vừa đưa ra quyết định này, một người đàn ông trung niên với bộ râu dài, mặc đồ lụa trắng thời Đường đi về phía họ.

Rất ra dáng tiên phong đạo cốt*

.

(*) Tiên phong đạo cốt: Có phong thái, phẩm cách cao thượng của một bậc vĩ nhân, ví như có phong thái của tiên, cốt cách của người có đạo đức”.

Ông ta bước đến và nói rằng ba đứa trẻ bị quỷ ám, dù có kiểm tra thế nào cũng vô ích, cần phải trừ tà ngay.

Mọi người lập tức hoảng sợ, lập tức tin ngay điều khó tin này, vội vàng hỏi làm sao đuổi đi!

Người đàn ông sờ râu nói: “Tôi phải đến chỗ các người xem thử.”

Ông ta không trực tiếp hỏi giá mà tỏ ra thân thiện nên mọi người cũng không còn nghi ngờ nữa.

Trở về làng, sau khi ông chủ hỏi ngôi mộ nào không có người nhà nhận, ông đi thẳng đến nghĩa trang, ông lôi dây thừng treo chuông, dán giấy bùa và rải tiền giấy rất lưu loát... sắc mặt rất nghiêm túc và chuyên nghiệp.

Làm xong tất cả những việc này, đại sư như thường lệ vuốt râu, bình tĩnh nói: “Không thành vấn đề, chỉ là tiểu quỷ cô tịch trêu ghẹo mà thôi, sau này mỗi Tết Thanh Minh, các người nhớ đến đây tảo mộ thì sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa."

Mọi người gật đầu như giã tỏi và hỏi khi nào bọn trẻ sẽ thức dậy.

Đại sư nói: “Chỉ cần dán vài lá bùa trong nhà là được.”

Ông không nói đó là loại bùa gì, chỉ đứng im lặng không nói lời nào.

Mọi người đều không phải kẻ ngốc, lập tức minh bạch

Để chứng tỏ mình không lừa người, đại sư đợi bọn trẻ mơ màng tỉnh lại mới thu tiền, bỏ 3 vạn vào túi, ông ta lại dặn dò là bọn trẻ đang rất yếu, mấy ngày nữa mới có thể bình phục.

Dân làng Trương Gia Thôn nghe nói có một đại sư đã cứu được ba đứa trẻ, họ đã mua một số vật phẩm tương đối rẻ trước khi đại sư rời đi.

"Tôi lúc đó rất yên tâm, vô cùng vui mừng, nhưng có một điều kỳ lạ đã xảy ra, sắc mặt Dương Dương càng ngày càng xấu, môi tím tái thành màu đen."

Lưu Ngọc giọng đầy cay đắng: “Lúc lên lầu tôi mới phát hiện ra một lỗ kim đen trên thắt lưng thằng bé!”

Mọi người im lặng lắng nghe, đợi cô lắng giận lại, Tiền Chí hỏi: "Tân Huệ là ai? Việc này có liên quan gì đến gia đình Trương Đại Vi?"

Nói đến đây, Lưu Ngọc vẻ mặt kỳ quái: “Đêm qua Dương Dương báo mộng cho tôi, thằng bé dẫn tôi đến con dốc phía sau nhà Trương Đại Vi, ở đó có một chuồng chăn nuôi bỏ hoang, Dương Dương đào cỏ khô lên, bên trong có một ông lão. cái máy cũ và một chồng tiền.”

"Chiếc điện thoại này là của mẹ Trương Đại Vi, bà Tôn, chồng tiền cũng vậy. Sáng nay tôi đã đến xem và đúng là có thật."

"Tân Huệ... là vợ cũ của Trương Đại Vi. Sáu năm trước cô ấy rơi từ vách đá mà chết. Đáy vách đá rất sâu..."

Lưu Ngọc còn chưa nói xong, Kỷ Xuân Hách và ba người còn lại đã hiểu.

Người phụ nữ tên Tân Huệ táng thân dưới đáy vực, ngay cả mộ đều không có.

Kỷ Xuân Hách đã có chút suy nghĩ trong lòng, cậu hỏi: "Tân Huệ rơi xuống vách núi trong rừng rậm phía đông của làng, bà Tôn cũng được tìm thấy ở đó đúng không"

Lưu Ngọc trừng to mắt: “Đúng vậy, cái chết của bà Tôn không bình thường, bà ta treo cổ trong khu rừng đó. Trước khi chết một ngày, bà ta cãi nhau với con dâu rồi đi khắp nơi la hét là muốn chết, sáng hôm sau bị người ta phát hiện là treo cổ trong rừng.”

Kết hợp với những gì Lưu Ngọc chửi Trương Đại Vi, không khó để nhận ra rằng Trương Đại Vi và mẹ anh trước đây đều không thích Tân Huệ.

Sau khi sự việc đại khái đã được làm rõ, ba người chào tạm biệt vợ chồng Lưu Ngọc, trước khi rời đi, Kỷ Xuân Hách lấy ra thêm hai túi vải hình tam giác, bảo Lưu Ngọc đưa cho những đứa trẻ khác.

Sau khi ra cổng, Tống Cảnh Minh nói: "Đậu Đậu, giải thích cho anh đi, anh vẫn chưa hiểu."

Kỷ Xuân Hách trợn mắt nhìn hắn, hắn không tin Tống Kính Minh không hiểu được.

Tiền Chí sờ cằm: “Ba đứa trẻ là do cầm đồ của người chết nên mới dính tử khí phải không? Điện thoại di động và tiền hẳn là được cháu trai bà giấu đi.”

"Mà cái chết của bà Tôn và Tân Huệ có liên quan với nhau. Sương mù đen trong rừng rậm phía đông là do linh hồn Tân Huệ oán hận đi?" Tống Cảnh Minh nhìn chằm chằm Kỷ Xuân Hách hỏi.

Kỷ Xuân Hách phớt lờ anh, nhìn lên sắc trời hiện tại, mặt trời đã lặn hoàn toàn, không khí trong làng hoàn toàn xám xịt.

Anh vừa định nói thì Tống Cảnh Minh đã nói trước: "Em về thay quần trước đi."

"Không thay."

Kỷ Xuân Hách mím môi.

Hôm nay cậu mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng tinh, quần đùi đen dài đến đầu gối, đi giày thể thao và đeo một chiếc túi nhỏ.

Đây là 4 thứ trong đồ học sinh mùa hè, dù cậu đã tốt nghiệp rồi.

"Ừ, Tiểu Xuân, chúng ta đi thay quần trước đi. Hiện tại trời hơi lạnh, về đêm sẽ càng lạnh hơn."

“Vâng ạ.” Kỷ Xuân Hách nhẹ nhàng nói.

Tống Cảnh Minh nhìn nhìn, chỉ cười không nói gì.

Thực tế anh ta rất ghen tị.