Chương 57: Gả cho ta

- Oa! Phòng ở thật khá! Chị cả chị hai, đây thật là cho chúng ta ở sao? - Tiểu Ngũ trong mắt tràn đầy vui vẻ, hưng phấn kêu về hướng Vũ Phượng Vũ Quyên.

Vũ Quyên cười sờ đầu con bé:

- Là thật! Tiểu Ngũ, Mặc đại ca nói nơi này rất an toàn, về sau tất cả chúng ta liền ở đây!

Tiểu Tứ hướng bốn phía, đi tới nói với Tiểu Ngũ:

- Tiểu Ngũ em xem, phòng này bên ngoài có rất nhiều người canh, em không bao giờ cần lo lắng nửa đêm có người xấu chạy vào nữa!

Tiểu Tam nhìn nha hoàn hạ nhân đứng hầu ở một bên, vẻ mặt tươi cười nói:

- Nơi này thiệt nhiều người thiệt náo nhiệt, người xấu nhất định không dám đến đây, chúng ta không bao giờ cần sợ hãi nữa!

Vũ Phượng nhìn vẻ hân hoan vô cùng của các em thì trong lòng cảm động cực kì, nàng ngẩng đầu nhìn Trịnh Mặc, phát hiện Trịnh Mặc đang ôn nhu nhìn nàng cười, trong lòng Vũ Phượng liền tự nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc.

Trịnh Mặc nói với vài hạ nhân nói:

- Bảo phòng bếp, có thể chuẩn bị ngọ thiện - Lại quay đầu nói với vài nha hoàn - Các ngươi mang các vị tiểu thư thiếu gia đi dạo ở đây, chiếu cố cẩn thận.

- Vâng đại thiếu gia - Các hạ nhân và nha hoàn có thói quen nghe theo mệnh lệnh, vừa rồi đứng hầu ở một bên chân tay luống cuống, hiện tại được ra lệnh thì lập tức tay chân nhanh nhẹn.

- Thiếu gia, các tiểu thư, mời đi bên này.

- Mặc, ngươi không đi cùng chúng ta sao? - Vũ Phượng thấy Trịnh Mặc đứng bất động thì kinh ngạc hỏi.

- Ta còn có một số việc cần xử lý nhanh chóng - Trịnh Mặc cầm tay Vũ Phượng, ấm giọng nói:

- Ngươi với Vũ Quyên, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ trước hết làm quen với nơi này, buổi tối ta trở về gặp ngươi, được không?

- Được...... buổi tối ngươi có thể về sớm ăn cơm chiều không? - Vũ Phượng ngẩng đầu nhìn cô, ngữ khí có chút khẩn cầu.

Trịnh Mặc sửng sốt, sau đó cười cười:

- Đương nhiên, hôm nay là ngày đầu tiên các ngươi vào ở, đương nhiên ta phải về sớm giúp các ngươi đón gió tẩy trần. Vậy ta đi trước.

Trịnh Mặc xoay người muốn đi lại bị Vũ Phượng kéo lại, Trịnh Mặc nghi hoặc quay đầu lại:

- Sao vậy?

Vũ Phượng giơ tay nhẹ nhàng vòng qua cổ cô, cẩn thận giúp cô vuốt phẳng chút nếp nhăn ở cổ áo, ôn nhu nói:

- Cổ áo của ngươi nhăn.

Nâng mắt nhìn về phía Trịnh Mặc, thấy cô nhìn mình chằm chằm, trên mặt Vũ Phượng dần dần đỏ ửng lên, nàng ngượng ngùng mở mắt:

- Nhớ về sớm một chút......

Lúc Trịnh Mặc cưỡi ngựa mang theo một đám tùy tùng mệt mỏi về tới Vân Thiên Lâu thì đã gần giữa trưa. Trịnh Mặc bước vào đại sảnh, Trần thúc đã đứng hầu ở đó.

- Thiếu gia, Hứa lão bản điếm tơ lụa, Trương lão bản xưởng lương thực và Cao lão bản điếm trang sức đều ở phòng họp, đã đợi ước chừng mười phút.

- Ừ. Mấy hôm trước ta bảo thúc sửa sang lại chương trình nghị sự, thúc đã làm xong chưa? - Trịnh Mặc vừa đi vừa nói chuyện.

- Xong rồi, thiếu gia. Ba phần chương trình nghị sự đều đặt ở trên bàn phòng họp.

- Được - Trịnh Mặc gật gật đầu, không bao lâu sau cô bước đến cửa phòng hội nghị. Trịnh Mặc vừa đi vào, vài lão bản bên trong liền lập tức đứng lên:

- Trịnh thiếu gia.

Trịnh Mặc giơ tay qua bắt tay mỗi người một cái, mời bọn họ ngồi xuống. Thu được ánh mắt Trịnh Mặc truyền đạt, Trần thúc hiểu ý nhanh chóng đóng cửa. Hai giờ sau, cửa phòng hội nghị mở, vài lão bản tươi cười đầy mặt bắt tay Trịnh Mặc ở cửa:

- Trịnh thiếu gia, tin rằng chúng ta hợp tác nhất định chỉ có vui vẻ.

Trịnh Mặc mỉm cười:

- Nhất định. Các vị mời đi thong thả.

Vài lão bản rời khỏi, Trần thúc đi theo phía sau Trịnh Mặc, Trịnh Mặc vừa đi vừa nói:

- Trần thúc, chuyện kế tiếp để cho Lí quản sự phụ trách, có vấn đề gì tùy thời báo cho ta.

- Vâng thiếu gia.

Trịnh Mặc đi vào văn phòng ngồi xuống, khuỷu tay cô chống trên bàn, mười ngón đan chéo, trầm thấp nói:

- Mấy ngày nay hành động của chúng ta rất lớn, theo lý thuyết thì lão hồ ly Triển Tổ Vọng nên sớm phát hiện ra. Theo tình báo đưa đến, Triển gia ngoài ngân hàng tư nhân thì các cửa hàng còn lại đã xuất hiện trạng thái lỗ vốn liên tục, hơn nữa mức lỗ đều đang không ngừng tích lũy tăng theo ngày, ta cảm thấy kỳ quái, đối mặt với thiếu hụt lợi hại như vậy, Triển Tổ Vọng thế nào lại hoàn toàn không có động tĩnh......

- Thiếu gia, chỉ sợ gia nghiệp Triển Tổ Vọng thế nhưng sẽ thua ở trên người hai đứa con trai của ông ta.

Trịnh Mặc khó hiểu nhìn ông, Trần thúc rút ra một phần văn kiện đang cầm trong tay đưa cho cô. Trịnh Mặc mở văn kiện ra, xem xong sắc mặt khẽ biến:

- Triển Dạ Kiêu chém Triển Vân Phi một đao?

Trần thúc gật đầu:

- Nghe nói Triển Tổ Vọng bị tức đến đột nhiên bệnh nặng, mấy ngày nay vẫn nằm trên giường không dậy nổi. Triển Vân Phi bị đưa đến bệnh viện, Triển Dạ Kiêu bị Triển Tổ Vọng hạ lệnh nhốt trong phòng, hiện tại việc làm ăn của Triển gia đều do họ Kỷ kia quản.

Trịnh Mặc rung rung mi, mở một phần văn kiện khác ra nhìn một lát, nói:

- Kọ Kỷ này là nhạc phụ của Triển Dạ Kiêu, cũng chính là thông gia của Triển Tổ Vọng. Triển Tổ Vọng đem giao hết gia sản của mình cho họ Kỷ, có thể thấy được ông ta thập phần tín nhiệm người này. Nhưng hiện tại người này làm như không thấy mức thiếu hụt lớn như vậy của Triển gia, đây rõ ràng là muốn chôn sống Triển gia.

Trịnh Mặc suy nghĩ một lát:

- Trần thúc, thúc phái người đi thăm dò tra kĩ họ Kỷ, chú ý chặt chẽ hành động mấy ngày nay của ông ta, tùy thời trở về báo cáo cho ta.

- Vâng thiếu gia.

Trịnh Mặc buông tư liệu của Triển gia, lại tiếp tục xử lý công việc tồn đọng mấy ngày nay, không biết qua bao lâu thì có người tới gõ cửa, Trịnh Mặc mời vào, người tới đi tới trước mặt cô nhưng không lên tiếng. Trịnh Mặc cảm thấy có chút kỳ quái, ngẩng đầu liền thấy Vân Nhu đang đứng đối diện cô.

- Mẹ, sao mẹ lại tới đây? - Trịnh Mặc nhanh chóng đứng lên, kéo bà ngồi vào ghế dài bên cạnh.

- Cái đứa nhỏ này, mấy ngày trước luôn luôn ở bên ngoài, cũng không biết đường về nhà gặp mẹ, đây là muốn khiến mẹ gấp chết sao? - Vân Nhu nắm tay Trịnh Mặc, vẻ hổn hển hiếm có.

Trịnh Mặc còn chưa đáp lời thì Vân Nhu lại nói tiếp:

- Con nói với lão gia con thích một người tên là Vũ Phượng cô nương, còn muốn cưới nàng, những điều này đều là thật chăng?

- Là thật.

Vân Nhu trên mặt có chút bối rối:

- Con...con thật sự thích cô nương kia? Nhưng con...con...... ôi - Vân Nhu nói đến đây thì dừng lại , nửa ngày sau bà thở dài nói - Nghe nói thời gian trước con thường xuyên đến Đãi Nguyệt Lâu xem một đôi chị em diễn, mẹ nghĩ là con chỉ tùy tiện chơi đùa, Mặc nhi, lần này con thật sự nghiêm túc? Con thật sự thích......?

- Mẹ, con thích nàng - Trịnh Mặc nhìn vào mắt Vân Nhu, nghiêm túc nói.

Vân Nhu trầm mặc một hồi lâu lại nói:

- Cô nương kia, biết thân phận của con không?

- Nàng biết.

-----------------------------------

Hào Viên Cư.

Trên ngã tư đường tĩnh lặng vang lên tiếng vó ngựa lọc cọc, một đội người ngựa đang chạy nhanh hướng tới một tòa nhà hoa lệ bên hồ.

Vừa đến trước cửa, Trịnh Mặc liền phi thân nhảy xuống, đưa roi ngựa cho bảo vệ cửa, cũng không chào hỏi gì liền bước nhanh vào trong. Trịnh Mặc đi qua tiền sảnh, đi một mạch tới chỗ đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh, xa xa thấy có người đi ra từ bên trong, trong hoàng hôn, thân ảnh lả lướt kia càng không ngừng nhìn quay quất xung quanh.

Trên mặt Trịnh Mặc xuất hiện ý cười, bước đi càng thêm nhanh. Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Vũ Phượng không tự chủ được đi về phía trước vài bước, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Trịnh Mặc đi lên vươn tay kéo nàng vào lòng:

- Chờ rất lâu sao?

Vũ Phượng ôm thắt lưng Trịnh Mặc, dính trong lòng cô, uyển nhu cực độ:

- Không quá lâu, ngươi trở về vừa đúng lúc......

- Chúng ta vào đi thôi.

- Được.

Bữa cơm tối này thập phần phong phú, thịt gà vịt bò, sơn trân hải sản, hoa quả bốn mùa, ngọt phẩm trà ẩm, mọi thứ ăn xong, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ hoa cả mắt, ăn xong ai cũng bụng tròn xoe, cuối cùng không chống đỡ được đều rời bàn đi dạo trong viện sau bữa ăn.

- Mặc, ngươi ăn nhiều một chút, đừng chỉ ăn cơm...... - Vũ Phượng gắp chút đồ ăn vào bát Trịnh Mặc - Cá cũng nhiều ăn chút - Lại gắp cá, bỏ xương để qua bát cô.

Trịnh Mặc nắm tay Vũ Phượng:

- Ngươi thế nào lại giống mẹ ta, thích gắp cho ta nhiều đồ ăn như vậy.

Vũ Phượng dừng một chút, liếc cô một cái, Trịnh Mặc giơ tay:

- Ta dùng bữa, không nói nữa - Cô cúi đầu ăn mấy miếng, lại quay đầu cười với Vũ Phượng:

- Vũ Phượng, ta phát hiện đồ ăn ngươi gắp đặc biệt ngon, nếu không về sau ta đều ăn đồ ăn ngươi gắp?

Vũ Phượng trên mặt xuất hiện mây đỏ mờ ám, cúi đầu không nói, Vũ Quyên ở đối diện tròng mắt nhích tới nhích lui, bưng bát không ngừng cười trộm.

Sau khi cơm chiều kết thúc, Trịnh Mặc nắm tay Vũ Phượng tản bộ ở hoa viên. Tối nay đầy sao, ánh trăng mông lung, đúng là đẹp không sao tả siết. Đi trong chốc lát, Trịnh Mặc chậm rãi dừng bước, cô giơ tay khoác qua vai mềm không xương của Vũ Phượng, chần chừ nói:

- Vũ Phượng, nếu ta nói, ta hy vọng sau này ngươi đừng đi Đãi Nguyệt Lâu làm việc...... Ngươi có đồng ý không?

Vũ Phượng dừng bước, ngẩng đầu yên lặng nhìn nàng trong chốc lát, ôn nhu nói:

- Không làm việc, sao kiếm tiền nuôi gia đình đây?

Trịnh Mặc mím môi, nhìn thẳng vào cặp mắt như nước thu kia:

- Ta có thể nuôi ngươi......

Thân thể Vũ Phượng hơi hơi run run, nàng cắn cánh môi, ánh sáng trong mắt thay đổi, mây đỏ đầy mặt, trước lửa cháy trong mắt Trịnh Mặc mà chậm rãi cúi mặt. Nhẹ nhàng nâng cằm ngượng ngùng, Trịnh Mặc yêu thương say đắm nhìn nàng, lời tập luyện vô số lần trong lòng rốt cục run run nói ra miệng:

- Gả cho ta, được không?