Chương 59: Thành nam bị diệt

- Lão gia! Lão gia! Không tốt! Có chuyện lớn! - Lão La mang theo vài chưởng quầy cửa hàng bạc, hoang mang rối loạn một đường hô lớn chạy vội tới đại viện Triển gia.

Triển Tổ Vọng đi ra từ trong đại sảnh, sắc mặt có chút không tốt lắm, nhỏ giọng trách mắng:

- Sáng sớm nhao nhao ồn ào cái gì! Xảy ra chuyện gì?

- Lão gia, Kỷ tổng quản và Thiên Nghiêu chạy trốn!

- Ngươi nói cái gì? - Triển Tổ Vọng quá sợ hãi.

Lão La đầu đầy mồ hôi nói:

- Vừa rồi bọn Lí chưởng quầy đến tìm Kỷ tổng quản, nói là tất cả năm cửa hàng bạc: Tiệm Long Hưng, tiệm Phúc Hưng, tiệm Hợp Hưng, tiệm Lương Hưng, tiệm Gia Hưng của nhà chúng ta đều đã đổi chủ, mọi người chạy tới muốn nghe Kỷ tổng quản nói một câu, tôi mang bọn họ đi vào viện của Kỷ tổng quản phát hiện ra phòng của Kỷ tổng quản đều bàn không, hai cha con bọn họ cũng không thấy! Trên bàn chỉ còn lại sổ sách này cùng một phong thư!

Lão La đưa sổ sách và thư trong tay cho Triển Tổ Vọng, Triển Tổ Vọng vội vàng xé mở phong thư liền nhìn thấy mấy chữ rồng bay phượng múa viết bên trong.

"Tổ Vọng, tôi vì Triển gia làm trâu làm ngựa ba mươi lăm năm, Thiên Nghiêu từ nhỏ đến lớn giúp đỡ Vân Tường, bảo vệ Vân Tường, cha con chúng tôi hao hết tâm lực, kết quả lại không đổi được một chút đại giới, cuối cùng còn phải bù vào sinh mệnh của Thiên Hồng hai mươi tư tuổi.

Chúng tôi đối với Triển gia đã chết tâm, chúng tôi đi, cầm theo thù lao mấy năm nay, đây là thứ chúng tôi nên được! Về phần trang tơ lụa, điếm lương thực, còn cả cửa hàng túi phố, đã sớm bị Vân Tường đổ bại bởi Trịnh gia!

Ông muốn trách thì trách đứa con lương tri tan hết, tâm ngoan thủ lạt của ông đi! Là hắn khiến chúng tôi đi đến đường cùng! Về phần Triển gia đến tột cùng đã tổn thất bao nhiêu, tôi để lại một quyển sổ sách, tự ông xem đi!"

Triển Tổ Vọng xem xong mấy câu đó thì hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên ghế, ông ta bối rối lật xem bản sổ sách kia, sắc mặt càng ngày càng khó coi, trên đầu bất giác chảy ròng ròng mồ hôi lạnh:

- Không thể nào! Không thể nào!

Vài chưởng quầy bên cạnh đi lên:

- Lão gia, mấy người chúng ta về sau có phải cần đổi lão bản hay không? Trịnh lão bản nói để chúng ta tiếp tục làm. Lão gia, ý của ngài là gì?

- Trịnh lão bản? Trịnh lão bản? - Triển Tổ Vọng vẻ mặt khϊếp sợ.

- Đúng vậy, nghe nói hiện tại trừ bỏ năm cửa hàng bạc chúng ta thì La Thúy Phố, Võ Xương Phố còn cả tám ngân hàng tư nhân Thông Thiên Hạng đều đã bị Trịnh lão bản thu mua, đây rốt cuộc có phải sự thật hay không?

Triển Tổ Vọng kinh sợ, ông ta quả thực không thể tin được mọi thứ trước mắt, thủ hạ trước mặt không ngừng chất vấn, căn bản không nói gì chống đỡ. Triển Tổ Vọng không ngừng hỏi chính mình trong lòng, tại sao có thể như vậy? Sao có thể biến thành như vậy?

Đột nhiên ông ta bóp nát tờ giấy trong tay, bi thống đến cực điểm cắn răng gào to:

- Vân Tường! Vân Tường!

Triển Tổ Vọng lửa giận tận trời vọt vào phòng Triển Vân Tường, một tay cầm sổ sách ném vào mặt hắn, chỉ vào hắn giận dữ hét:

- Con nhìn xem chính mình đã làm gì đây! Ta quả thực không thể tin được, con cư nhiên đổ thua bốn điếm! Con thua hết cả trang tơ lụa và điếm lương thực! Con còn đem sáu cửa hàng cầm cố vay nợ, con điên rồi sao? Con muốn lụi bại cũng nên đợi cho ta chết đi rồi bại!

Triển Vân Tường khϊếp sợ nói không ra lời, tròng mắt hắn xoay loạn xạ, đột nhiên hắn nhảy dựng lên như không tin nói:

- Kỷ thúc bán đứng con! Đâu có giúp con bổ khuyết, sao lại nói bán điếm vay nợ chứ, chẳng qua là mấy vạn khối thôi......

- Mấy vạn khối? - Triển Tổ Vọng mắt trừng như sắp rơi ra - Chẳng qua là mấy vạn khối? Con lấy đâu ra đi bổ khuyết mấy vạn khối! - Triển Tổ Vọng cả người run run, vẻ mặt kinh hãi, chống lên cây cột thở hồng hộc nhìn Triển Vân Tường, không thể nhận chuyện này là thật - Con thật sự thua mấy vạn khối? Trời ạ!

Triển Vân Tường đột nhiên kích động, hắn phóng ra ngoài cửa trước:

- Con muốn đi tìm Kỷ thúc nói lý! Ông ấy sao có thể bán đứng con!

- Kỷ tổng quản và Thiên Nghiêu đã sớm chạy! - Triển Tổ Vọng giận dữ hét phía sau hắn - Ông ta đem năm cửa hàng bạc, tám ngân hàng tư nhân, cộng thêm hai mươi mấy cửa hàng tính cả cửa hàng mặt tiền của chúng ta bán hết cho Trịnh lão bản! Ông ta đem bán lấy tiền, toàn bộ đều mang đi!

- Không thể nào! Không thể nào! Bọn họ đều là bạn bè của ta! Bọn họ sẽ không đối xử với ta như vậy, bọn họ không thể đối xử với ta như vậy! Không thể! - Triển Vân Tường nghe xong lời của Triển Tổ Vọng thì quả thực muốn điên rồi, hắn gào không ngừng lui lại, tông cửa xông ra.

Triển Tổ Vọng cả người run run, tâm lực quá độ ngã ngồi trên ghế, bi thống thì thào tự nói:

- Ba đời kinh doanh, cả đời mệt nhọc, cứ như vậy mà bị hủy hoại chỉ trong chốc lát ......

-----------------------------------

Vân Thiên Lâu.

Trịnh lão bản ngồi ở ghế quá khổ, lật xem sổ sách vừa bắt tay vào làm, Trần thúc cung kính đứng hầu ở một bên, giải thích giản lược về chi tiết lần mua bán cửa hàng này của Triển gia. Bên ngoài có người gõ cửa, Trần thúc ra cửa thông báo xong, trở lại vái chào Trịnh lão bản:

- Lão gia, mười ba vị chưởng quầy của cửa hàng bạc và ngân hàng tư nhân của Triển gia đều ở phòng hội nghị chờ yết kiến, trưởng điếm hai mươi tư cửa hàng của Triển gia cũng đã đến toàn bộ, nhân viên tiếp tân đã an bài bọn họ chờ ở đại sảnh, chờ lão gia đi qua chủ trì đại hội.

Trịnh lão bản gật gật đầu, ông xem xong sổ sách thật dày trong tay, cho tới bây giờ ông luôn cẩn thận tỉ mỉ trong công việc, giờ phút này trên mặt cũng không thể giấu ý cười, ông đứng lên đi đến trước mặt Trịnh Mặc, nhìn cô thật sâu, tán thưởng trong mắt đã dấu không được:

- Mặc nhi, lần này án tử của Triển gia, con thật sự rất xuất sắc! Cha tự hào về con!

Trịnh Mặc mỉm cười, Trần thúc ở bên cạnh không ngừng gật đầu, ông đầy mắt sùng kính nhìn đôi cha con này, trong lòng không khỏi tán thưởng: Không hổ là hổ phụ vô khuyển tử!

Trịnh lão bản ngẩng đầu ưỡn ngực, nhìn thẳng phía trước, nhìn ngoài cửa sổ ánh dương sáng lạn, giống như đoán được tương lai phồn vinh hưng thịnh của Trịnh gia:

- Từ nay về sau, Đồng thành không còn Triển thành nam, chỉ có Trịnh thành bắc!

-----------------------------------

Hào Viên Cư.

Hai ngày nay vì một lưới bắt hết Trịnh gia nên Trịnh Mặc ở Vân Thiên Lâu không ngừng làm việc trắng đêm, thân thể cô đã mỏi mệt đến cực hạn, tinh thần lại phấn khởi không thôi. Bị Trịnh lão bản lôi kéo tham gia nghi thức giao tiếp long trọng xong, Trịnh Mặc liền mang theo tùy tùng bên người không ngừng vó ngựa chạy vội tới Hào Viên Cư bên hồ.

- Thiếu gia đã về! Thiếu gia đã về! - Hạ nhân một đường hưng phấn hô lớn chạy tới đại sảnh.

Vũ Phượng và Vũ Quyên đang ở đại sảnh dạy Tiểu Tam và Tiểu Ngũ thêu, Tiểu Tứ ngồi học bài ở bên cạnh cho bọn họ nghe, nghe được hạ nhân truyền báo, Vũ Quyên lập tức vui vẻ, còn Vũ Phượng sớm đã bỏ xuống cẩm bạch trong tay, phi thân ra ngoài cửa.

Khi nhìn thấy Trịnh Mặc mang theo khuôn mặt tươi cười ôn nhu quen thuộc chạy càng gần tới chỗ nàng, Vũ Phượng rốt cuộc không khống chế được chạy vội qua, hướng tới hai cánh tay mở ra của Trịnh Mặc mà nhào vào trong lòng cô. Run run xoa thắt lưng thẳng của Trịnh Mặc, Vũ Phượng nhắm mắt lại dán thật sâu trong cái ôm của cô, trong mắt tràn ra nước mắt vui sướиɠ.

Trịnh Mặc cúi đầu đem mặt chôn vào mái tóc Vũ Phượng, tham luyến hít lấy mùi thơm ngát trên người nàng, ở bên tai nàng khẽ hỏi:

- Nhớ ta sao?

Vũ Phượng kìm lòng không đậu vòng hai tay quanh cổ Trịnh Mặc, nhu tình như nước đáp lại cô, giống như tin lành trong mộng:

- Ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi, rất nhớ ngươi......

Tim Trịnh Mặc lập tức cuồng loạn, sóng tình cuồn cuộn, cô không nhịn được cúi đầu hôn môi Vũ Phượng, ai ngờ vừa mới đυ.ng tới cánh môi non mềm thì chợt nghe có người hét to một tiếng, Trịnh Mặc lập tức ngẩng đầu nhìn, phát hiện Vũ Quyên, Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ không biết đã đứng ở trước mặt các nàng từ khi nào, Tiểu Tứ còn vội vàng giơ tay bịt mắt Tiểu Ngũ, tiếng kêu vừa rồi chính là của Tiểu Ngũ.

Bị nhìn chú mục như vậy, dù là một người hiện đại thì Trịnh Mặc cũng không khỏi đỏ mặt, Vũ Phượng đã sớm rời khỏi cái ôm của cô, đầu hận không thể thấp đến đất, mặt đỏ đến độ có thể xuất huyết......

- Có chuyện ta muốn trưng cầu ý kiến của mọi người - Trên bàn cơm, Trịnh Mặc biểu tình nghiêm túc, ánh mắt nhìn qua mỗi người, mỉm cười mở miệng - Ta chuẩn bị trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang cho mọi người!

Trong lúc nhất thời cả gian phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn Trịnh Mặc, vẫn không nhúc nhích. Vũ Quyên phục hồi tinh thần lại đầu tiên, nàng nho giọng quay đầu nói với Vũ Phượng:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang?

Vũ Phượng cũng phản ứng lại, nàng nhỏ giọng trả lời:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang?

Tiểu Tam đang cầm bát, nhìn hai chị lặp lại theo:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang?

Tiểu Tứ Tiểu Ngũ đồng thanh hỏi:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang?

Vũ Phượng quay đầu nhìn về phía Trịnh Mặc, Trịnh Mặc thâm tình nhìn nàng:

- Ta vẫn nhớ rõ ngươi từng nói với ta, cha ngươi nói, Kí Ngạo Sơn Trang là thiên đường của các ngươi. Từ lúc đó ta liền thề, sẽ vì các ngươi trùng kiến thiên đường này!

Vũ Phượng hai mắt đầy lệ, nàng không tự chủ được đứng lên, đi đến chỗ Trịnh Mặc, ôm chặt lấy cô. Vũ Quyên cũng đứng lên theo, nhảy nhót không thôi lớn tiếng hoan hô:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang!

Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ nhảy xuống khỏi bàn theo, bật nhảy trên mặt đất, cười hô to:

- Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang! Trùng kiến Kí Ngạo Sơn Trang!

Vũ Quyên chạy tới nhảy dựng cùng các em, nàng hô to:

- Vạn tuế! Vạn tuế!

Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cũng hưng phấn hô lớn cùng Vũ Quyên:

- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!

Trong phòng toàn tiếng hoan hô cười đùa, đèn đuốc sáng trưng trong đại sảnh truyền ra, uyển uốn lượn sóng, truyền khắp toàn bộ Hào Viên Cư, nha hoàn hạ nhân đang hầu hạ bị thanh âm vui vẻ này cuốn hút , trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng.