Chương 28: Kiếm Thần

Thanh Thủy đáp lại nụ hôn của hắn, hiện giờ nàng tinh thần điên loạn, nàng thật sự phát xuân rồi.

“Ta muốn, cho ta…”

Thanh Thủy đầy ai oán nhìn Long Hắc Thiên, hơi thở của làm cho Long Hắc Thiên huyết mạch sôi trào, bộ dáng quyến rủ của nàng làm cho bất kỳ nam nhân nào trở nên điên cuồng.

Long Hắc Thiên cũng không chịu nỗi nữa.

Thanh Thủy treo ngược ở trên người của hắn, cái mông đầy đặn vừa lúc ngồi ở phía trên vật cứng của hắn, không chịu nổi kí©h thí©ɧ mà nhổng lên thật cao, dưới sự ma sát không ngừng để cho tên kia trở nên sát khí mười phần.

Hắn kiếp trước vốn là xử nam, đây vốn là du͙© vọиɠ kiềm nén từ lâu của hắn, đến thế giới này vô tình phát sinh quan hệ với Thanh Thủy.

Mong dù hắn không đến mức yêu nàng nhưng tư vị lúc làm chuyện đó lần đầu tiên với nàng vốn lưu lại trong tâm trí hắn, bây giờ còn bị nàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ.

Long Hắc Thiên dục loạn tình mê, hai tay mở ra, ôm lấy cái mông tròn trịa đầy đặn ngạo nghễ ưỡn lên của Thanh Thủy.

Thật mềm, thật co dãn!

Long Hắc Thiên dùng sức nhéo, hai tay tràn đầy, xúc cảm tuyệt diệu tới cực điểm!

Nhận được kí©h thí©ɧ này, Thanh Thủy ôm Long Hắc Thiên càng chặt, để ặt của hắn vùi thật sâu vào bên trong hai vυ" kiêu ngạo của nàng, trong cái miệng nhỏ nhắn hộc ra hô hấp nồng đậm, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt lửa nóng nhanh muốn thiêu cháy trong cơ thể nàng.

Thân thể mềm mại động nhân giống như răng ngà, chẳng những tuyết trắng hơn nữa trắng mịn, Long Hắc Thiên đặt tay lên bầu ngực to tròn của nàng xoa nắn.

Thanh Thủy ôm chặc cổ của Long Hắc Thiên, một bên bản năng dao động cái mông đầy đặn, cố gắng kết hợp với Long Hắc Thiên.

Hai người ở phương diện này cũng là vạn phần ngốc, lần lượt "ma sát" với nhau, để cho du͙© vọиɠ của nhau trở nên càng cao hơn. Nhưng mười lần, trăm lần thất bại không cần gấp gáp, luôn luôn va chạm vừa vặn.

Thanh Thủy phát ra tiếng rêи ɾỉ đầy thỏa mãn, làm Long Hắc Thiên du͙© vọиɠ càng lúc càng mãnh liệt.

Sau khi một lần tiến vào ngoài ý muốn, hai người đồng thời phát ra tiếng hừ lạnh thỏa mãn, nhưng một giây sau bọn họ trở nên càng thêm điên cuồng, hướng đối phương tìm lấy vui thích.

Một phòng đều tràn đầy ý xuân.

Cũng không biết qua bao lâu, trận "đại chiến" kinh thiên động địa này mới kết thúc, hai người ôm nhau thật chặc, số lớn thể lực tiêu hao cùng tinh thần tuyệt đối thỏa mãn để cho bọn họ đều là lâm vào ngủ say.

May là nơi này nằm ở một vị trí khá xa so với những nơi tập trung truyền thừa, nếu không bị người ta quấy rầy thật đúng là không có ý tứ.

Ngủ một giấc ngon lành, Long Hắc Thiên tỉnh lại, hai mắt vừa mở, liền thấy một thân thể tuyết trắng nằm trên người, trên thân thể mềm mại còn có từng đạo xanh tím bị hắn làm ra, trên người hắn khẳng định cũng không ít, ít nhất trên lưng không biết bị nắm ra bao nhiêu dấu tay.

Đây là kiệt tác của Thanh Thủy…

Thân thể Thanh Thủy trắng như ngọc, tóc đen phất phơ.

Thân thể nhỏ nhắn của nàng uyển chuyển dán vào người hắn, làm hắn không khỏi nhớ lại hồi đại chiến hôm qua, tiểu đệ đệ của Long Hắc Thiên lập tức phản ứng lên.

Ưm…

Thanh Thủy rên lên vài tiếng, sau cuộc đại chiến hai người cũng không có tách ra, khi tiểu đệ đệ của hắn phản ứng, trực tiếp tiến sâu vào bên trong thân thể của nàng.

Con mắt hai người đυ.ng nhau, cùng lúc giật mình.

Thanh Thủy mặc dù điên cuồng dưới tác dụng của xuân dược, nhưng trí nhớ của nàng không có mất.

Nhớ đến lúc hai người triền miên hôm qua nàng lập tức đỏ lên, mặc dù nàng đã từng phát sinh quan hệ với hắn, nhưng đối với chuyện này nàng vô cùng xấu hổ.

Hiện giờ trong đầu nàng vô cùng bối rối, không biết có nên đâm hắn ta một kiếm như lần trước hay không.

Long Hắc Thiên cũng bối rồi không kém gì nàng, kiếp trước hắn chưa từng phát sinh quan hệ nam nữ với ai, đối với việc này hắn không có tí kinh nghiệm nào.

Nói gì đến việc lợi dụng người ta khi trúng xuân dược, việc này không những một lần mà tới hai lần, trên cùng một người.

“Rút vật đó của ngươi ra.”

Thanh Thủy hung tợn nhìn Long Hắc Thiên, nếu như bây giờ nàng còn có khí lực thì nhất định sẽ bóp chết người nam nhân này! Người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cầm đi lần đầu tiên trân quý của nàng.

Làm gì thì cũng làm rồi, hối hận cũng vô ích, hắn vốn dung hợp ký ức với linh hồn Long Hắc Thiên nên làm việc vô cùng quyết đoán, hắn vỗ tay vô mông căng tròn đầy đặn của nàng.

Aaaaaaaa….

Thanh Thủy thiếu chút nữa giận ngất, nam nhân này lại dám đánh cái mông của mình? Ách, thật giống như chuyện tình ác liệt hơn nữa cũng đã làm, cũng tỷ như hiện tại thứ đang làm ác kia của hắn đang cắm vào trong thân thể của mình.

“Nữ nhân phải ôn nhu nghe lời, không nghe thì phải dạy dỗ.”

Long Hắc Thiên nhìn gương mặt của thiếu nữ đang kề sát vào mình với giọng nói như đang dạy dỗ trẻ con không nghe lời.

Hắn là ai chứ, sống hai kiếp đâu phải để chơi, hắn đọc qua nhiều tiểu thuyết, từ lâu đã muốn làm những chuyện này nhưng không có cơ hội.

Với lại hắn dung hợp ký ức linh hồn với chủ nhân thân thể này, từ trước đến giờ không thích người khác ra lệnh cho hắn, nên chắc chắn phải dạy dỗ.

Ba! Ba! Ba!

Long Hắc Thiên không ngừng đánh xuống, mỗi khi vỗ một cái, Thanh Thủy sẽ run run một chút. Không có biện pháp, ai bảo hai người trước mắt đang ở trong trạng thái dán chặt vào nhau, dưới mỗi một chưởng này cũng làm cho thứ kia tiến vào chỗ sâu nhất trong thân thể của nàng.

Một trận chiến hỏa đã đốt lên lúc đó, Long Hắc Thiên máu nóng nổi lên, lập tức đè Thanh Thủy xuống.

Thanh Thủy lại bị hành hạ tới chết đi sống lại một lần nữa, sau khi xong chuyện trực tiếp chìm vào trong giấc ngủ ở trong ngực Long Hắc Thiên.

Hai lần trước nàng đều bị trúng xuân dược, nhưng lần này nàng trực tiếp hưởng thụ cảm giác dục tiên dục tử nên rất nhanh thỏa mãn rồi thϊếp đi.

Long Hắc Thiên ôm tuyệt sắc vưu vật này, trong lòng dâng lên một cổ cảm giác chinh phục mãnh liệt, không trách được nhiều người trầm mê ở trong nữ sắc như vậy, không phải không thừa nhận, quả thật vô cùng tuyệt đẹp, để cho hắn vô cùng dư vị, chỉ trong nháy mắt như vậy, hắn quả muốn mãi như vậy cho đến vĩnh viễn.

Lúc này hắn mới nghĩ đến, không biết những người khác tìm kiếm cơ duyên đến đâu rồi.

Hắn tiếp nhập vào tòa cung điện, quan sát mọi thứ xung quanh.

Những khảo hạch phụ lát đát không còn bao nhiêu, hắn chỉ mới bận rộn với Thanh Thủy một đêm không ngờ những người này đã vơ vét gần hết.

Hắn ngồi xuống dưới mặt đất, tâm thần vô cùng yên lặng.

Bởi vì “Long Hắc Thiên” trước kia một đời với kiếm đạo, không quan tâm đến những tồn tại xung quanh nên kiếm đạo hắn nằm trong sự tồn tại gần như là vô địch.

Nhưng mãi về sau hắn không hề có tiến triển thêm bước nào nữa, đột nhiên hiện tại hắn cảm nhận được hắn vô tình có một bước phá mới.

Ấn ký trong ngực hắn đột nhiên rung lên, như là đang vui mừng, vì đây là một phần của “Long Hắc Thiên” nên đây là đại biểu cho hắn đang vui.

Long Hắc Thiên rốt cuộc cũng biết bản thân hắn thiếu cái gì, vì sao mãi vẫn không thể nào tiến thêm một bước về kiếm đạo.

Đó là thất tình lục dục.

Đúng, thứ hắn thiếu chính là thứ này.

Một người mà nếu không có cảm xúc sẽ không khác gì một vật chết.

“Hahaaha….”

Long Hắc Thiên cười to lên, hắn thật không ngờ là bản thân vô tình tìm ra thêm một con đường sáng cho chính hắn.

“Keng, Kiếm Đạo tăng lên cảnh giới bán thần.”

Long Hắc Thiên vươn tay ra, lường kiếm tung hoành bên trong thiên địa.

Tất cả những thanh kiếm tồn tại trong bí cảnh, thế giới,...đột nhiên rung lên như đang sùng bái thứ gì đó.

Tất cả những kẻ sở hữu kiếm trong bí cảnh đột nhiên hoảng hốt không biết chuyển gì xảy ra.

“Chuyện gì đã xảy ra…”

“Kiếm của ta đột nhiên mất kiểm xoátt..”

“Chuyện này thật tà môn.”

Tiếng xì xào không những vang lên trong bí cảnh, đối với chuyện này bọn họ rất mờ mịt.

Tại trong bí cảnh hướng Bắc, nơi đặt thanh Hắc Thiên đột nhiên sáng lên.

Nó lơ lửng trên không trung tỏ ra vẻ bất mãn với luồng kiếm thần này.

Không phải là nó ghét luồng kiếm thần này, mà là nó đang bất mãn với chủ nhân kiếm thần, tại sao lại đặt nó ở nơi này, không đến đón nó.

Long Hắc Thiên có ấn ký nên đối với việc nó tỏ ra vẻ bất mãn hắn cảm nhận được rõ ràng.

Hắn nở nụ cười, truyền đạo âm thanh thông qua tòa cung điện đến chỗ nó.

“Yên tâm, sẽ nhanh thôi, ta sẽ đến đưa ngươi trở thành thanh kiếm mạnh nhất thiên hạ.”

Hắc Thiên dường nhận được lời của hắn, thì vui vẻ lên, rung vài cái, tỏa ra vẻ đã hiểu.

Những kẻ xung quanh khi thanh kiếm của ban thân đột nhiên rung lên thì tỏ vẻ khó hiểu, nhìn thấy thanh Hắc Thiên tỏ vẻ bất mãn.

Mọi người cũng tưởng là thanh kiếm này ghét luồng kiếm thần kia, nhưng khi có âm thanh giáng xuống thì mọi người lập tức rung động.

Thanh m này từ đâu ra, tại sao lại xuất hiện, nhưng khi thấy Hắc Thiên vui vẻ lên thì bọn họ trong lòng ai cũng có kết quả.

Chủ nhân của Hắc Thiên.

Hắn chắc chắn là chủ nhân của Hắc Thiên.

Cũng có nghĩa là chủ nhân nơi này còn sống.

Mọi người hoàn toàn chấn động, thật không ngờ chủ nhân nơi này còn sống.

Khi suy nghĩ đến điều này bọn họ không muốn chiếm thanh Hắc Thiên này nữa.

Cung điện cường đại như thế, có thể tạo ra một không gian chứa sự sống thì là người bình thường sao.

Vì vậy nếu có người muốn đoạt thanh kiếm này, trừ phi là muốn chết.

Sự tồn tại này ngay cả tông môn bọn họ chưa chắc đã có thể đối địch, nên từ bỏ thì hơn, sợ rằng cầm thứ này về tông thì sẽ gây họa diệt tông không chừng.

Với lại khi luồng ý niệm đó giáng xuống, bọn họ phát hiện thanh kiếm của mình rung mãnh liệt hơn.

Tức nhiên hiện tượng này chắc chắn là do vị tiền bối này gây nên, điều này khiến bọn họ trong lòng nỗi lên sự sùng bái.

Ở nơi xa xôi, có một thiếu nữ nhìn lên không trung đầy mừng rỡ nói.

“ Tiểu ca ca, không ngờ ngươi lại đột phá, khí tức này không sai chắc chắn là ngươi.”

“Đợi đấy ta tìm đến nơi đó để chúc mừng ngươi, biến mất lâu như vậy cuối cùng cũng xuất hiện.”

Đột nhiên đằng sau nàng ta xuất hiện một số người, những người này cảnh giới đều tương tự nàng.

“Tiểu muội muội, theo khí tức phát ra thì hắn đang ở hạ giới.”

Những thanh niên đằng sau nhìn nàng nói, khuôn mặt của bọn họ rất giống nàng ta, tức nhiên bọn họ là huynh đệ.

“Hắc Hắc, lâu rồi không ra ngoài chơi, đây là cơ hội tốt để có cớ, ta không tin những lão già đó không muốn chúng ta tìm huynh ấy.”