Chương 30: Tiên thuật

Long Hắc Thiên dừng lại, trong lòng vi diệu vô cùng, có thứ này hắn có thể giúp người ta có thọ nguyên vô tận.

Nhưng hắn không dại gì mà truyền lung tung hay là truyền quá lố.

Hoài bích có tội!!

Vì vậy hắn cần phải sử dụng thứ này cẩn thận thì hơn.

Long Hắc Thiên trong lòng chợt hiện ra một suy nghĩ, hai mắt của hắn tỏa sáng.

Hắn cuối cùng cũng tìm được con đường mình, sự thật thì hắn có thể dựa vào con đường của Hắc Diễm Kiếm Đế nhưng đó lại không phải thứ thuộc về hắn.

Hắn muốn có một con đường đại đạo riêng, thứ mà thực sự thuộc về hắn, con đường dành cho hắn.

Hiện giờ thì hắn đã tìm được, đó chính là đồng quy vu tận.

Hắn có hai điểm mạnh đó là không có cảm giác đau, cũng không có chết.

Tại sao hắn không đi con đường mà người khác không dám đi, tu luyện những công pháp mà người khác không dám tu luyện.

Có thể người khác sợ nguy hiểm, sợ thống khổ của công pháp.

Nhưng hắn sợ điều này sao, hắn không có cảm giác đau, thì làm sao sợ thống khổ.

Hắn cũng không sợ chết thì làm sao sợ nguy hiểm.

Theo như hắn biết được, con đường này dành cho những người điên, vì không ai nguyện ý tu luyện những thứ công pháp đó.

Mặc dù những thứ đó rất mạnh mẽ, nhưng phải trả giá bằng sinh mệnh chứ không phải chơi.

Sinh mệnh là thứ quý giá nhất, ai nguyện ý từ bỏ nó chứ.

Người khác không dám, nhưng hắn dám.

Long Hắc Thiên hít sâu một hơi, dần dần bình tĩnh lại, bởi vì có một thiếu nữ nhìn hắn với cặp mắt long lanh.

Cặp mắt có cảm động, có nghi hoặc, nhưng phần lớn là nhu hòa.

Dĩ nhiên là thiếu nữ này đã động tình rồi, mặc dù ban đầu nàng ta chấp nhận sự thật là nàng trở thành nữ nhân của hắn.

Nhưng lúc đó thì có cảm kích nhưng không hề có tình yêu, bây giờ thấy hắn bỏ ra thọ của bản thân để chuyển sang cho nàng.

Đây không phải là 100 năm, 1000 năm, mà là 2500 năm, đây là con số khủng lồ.

Có lẽ đối với những sự tồn tại cường đại mấy ngàn năm không là gì, nhưng nàng thì lại khác, vốn nếu nàng không thiêu đốt thọ nguyên thì bản thân cũng chỉ có 150 tuổi thọ mà thôi.

Tự nhiên bây giờ đột nhiên tăng cao gấp trăm lần trước kia, hỏi sao nàng ta không động tình.

Long Hắc Thiên thấy nàng ta động tình thì cũng mừng trong lòng, bởi vì nếu nàng ta yêu hắn thì chắc chắn sẽ không làm nhiều việc bất lợi cho hắn.

Nhưng hắn vẫn thấy ngượng ngùng, bởi vì hắn làm như vậy chỉ là tiện tay mà thôi, mà nàng ta lại tưởng hắn ta bỏ ra một cái giá lớn, điều này làm hắn giống như kẻ lừa gạt người khác.

Nhưng hắn cũng đành bất đắc dĩ coi như là như vậy, dù gì điều này cũng không ảnh hưởng gì.

“Ngươi không cần phải nhìn ta với cặp mắt đó, muốn báo đáp thì ngoan ngoãn nghe lời là được.”

Long Hắc Thiên lợi dụng tình thế này nói với nàng, đây là cơ hội để nàng ta ngoan ngoãn.

Hắn sống hai kiếp nên cũng biết một điều bất thành văn.

Đó là nếu con gái không nghe lời thì sẽ đòi hỏi rất nhiều thứ, còn không đáp ứng thì tỏ vẻ nói này nói nọ thì phiền lắm.

Bây giờ khiến nàng ta ngoan ngoãn thì tốt nhất, nàng ta sẽ không đòi hỏi hay là chống đối hắn.

Còn về việc những vấn đề về tu vi hay là những vấn đề về phiền lòng của nàng.

Nếu có thể hắn sẽ không keo kiệt giúp đỡ nàng, miễn là không phải việc trọng đại là được.

“Được…”

Thanh Thủy nhu hòa gật đầu đồng ý, không giống như lần trước, ngoài mặt thì đồng ý, trong lòng thì mắng hắn.

Hiện giờ thì nàng cam tâm tình nguyện, không có một chút miễn cưỡng nào.

Long Hắc Thiên gật đầu hài lòng, sau đó nắm lấy tay nàng dẫn nàng đi ra khỏi căn phòng.

Hắn dẫn nàng đi tìm cơ duyên thuộc về nàng, ở đây hắn nắm giữ hiểu biết rõ hơn ai hết nên tìm không khó thứ phù hợp với nàng ta.

Hắn thấy nàng ta chỉ mới Trúc Cơ đại viên mãn, không biết nàng ta làm gì trong này mà chưa kết đan.

Long Hắc Thiên thật sự không biết, điều này không trách nàng, lúc nàng đoạt truyền thừa lực lượng thì chỉ có Trúc Cơ sơ kỳ.

Nếu không phải do nàng trúng đọc thì có lẽ nàng có thể bằng vào Trúc Cơ hậu kỳ tranh đoạt lực lượng để trùng kích Kết Đan không khó.

Thanh Thùy không biết Long Hắc Thiên dẫn nàng đi đâu, chỉ biết để hắn nắm tay rồi đi theo mà thôi.

Đối với nàng hiện giờ mà nói, cho dù hắn đi đâu nàng cũng đi theo, không cần hắn phải nói.

~~~~~~~~~~~~~~~~

Long Hắc Thiên kéo tay Thanh Thủy đến một bờ nước, nhìn cái hồ nước này đơn giản không thể đơn giản hơn.

Đây chỉ là những thứ che đậy tầm mắt của mọi người, nếu không phải hắn dung hợp ký ức của Hắc Diễm Kiếm Đế thì muốn biết nơi này có thứ gì thì không thể nào.

Thực tế thì hắn cũng không cần phải dẫn nàng tới những nơi này, hắn có thể dùng thiên tài địa bảo trong nhẫn trữ vật của mình.

Những thứ này không thứ nào là không phải thứ nghịch thiên, hắn không dùng cách này là vì dùng thiên tài địa bảo quá cường đại này không phải điều tốt.

Nếu bây giờ hắn đưa cho nàng sử dụng những thứ này, đúng là nàng ta sẽ cường đại hơn, nhưng sẽ bị giới hạn cảnh giới sau này muốn tăng tiến thì rất khó.

Vì vậy hắn không muốn nàng ta sử dụng bây giờ, khi nàng ta đủ cường đại để chịu tải những thứ này thì hắn nguyện ý đưa ra.

Long Hắc Thiên nhìn ngó xung quanh hồ nước như đang tìm gì đó.

Thanh Thủy nghi hoặc không biết hắn đang dự định làm gì, nơi này không có thứ gì ngoài cái hồ nước ra.

“Dùng linh lực bảo vệ cơ thể, chúng ta chuẩn bị lặn xuống dưới.”

Long Hắc Thiên nghiêm túc nhìn Thanh Thủy nói, hắn kêu nàng ta dùng linh lực bảo vệ cơ thể không phải là không có lý do.

Bởi vì hồ nước này nhìn thì bình thường vậy thôi.

Nhưng hắn lại biết thứ này lại lạnh thấu xương.

Thanh Thủy cũng không biết hồ nước này rất lạnh, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì cũng ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của hắn.

Đợi nàng ta vận dụng linh lực bảo vệ xung quanh cơ thể xong, hắn ôm eo thon gầy của nàng kéo xuống mặt hồ.

Thanh Thủy thấy hắn ôm eo mình thì mặt đỏ lên, mặt dù đã 2 3 lần lên giường với hắn.

Nhưng mặt nàng vẫn rất mỏng, dù bình thường nàng rất lạnh lùng, nhưng về mặt tiếp xúc da thịt này khiến nàng không quen.

Đặc biệt người ôm nàng là hắn, nàng hiện tại yêu hắn đến tận trời xanh, nên khi hắn ôm eo nàng thì thấy thỏa mãn.

Long Hắc Thiên cũng không phải là thích nàng với ôm, hắn làm như vậy là do cái hồ nước này rất lạnh.

Nên hắn cần phải vận dụng «Hắc Diễm» để làm ấm người của nàng.

“Nhảy xuống.”

Long Hắc Thiên kêu nàng, kêu thì kêu chứ, hắn cũng không chờ nàng phản ứng, hắn kéo nàng nhảy xuống hồ cái ầm.

Thanh Thủy đang ảo mộng thì bị kéo xuống nước lập tức mộng tưởng tan vỡ, nàng rùng mình, hiện giờ nàng biết tại sao Long Hắn Thiên bảo nàng vận dụng linh lực bảo vệ cơ thể.

Hồ nước này lạnh đến kinh khủng, tại sao nó lại lạnh đến vậy, nàng cũng suy đoán được hồ nước này không bình thường.

Nếu là hồ nước bình thường thì làm sao lạnh như vậy, nếu không nhờ có Long Hắc Thiên bảo nàng vận dụng linh lực bảo vệ cơ thể thì nàng đã bị đóng băng rồi.

Dù nàng tu luyện Băng thuộc tính nhưng vẫn bị lạnh, điều này làm nàng sợ hãi.

Do quá lạnh nên nàng mặc dày ôm lấy hắn, dù biết mình là nữ nhân của hắn nhưng vẫn có chút ngượng ngùng khi thân mật như vậy.

Long Hắc Thiên thấy nàng ôm mình thì nhận ra tình trạng của nàng, biết nàng không chịu nổi nữa nên tăng thêm hắc diễm bảo vệ nàng.

Thanh Thủy thấy hắn dùng Hắc Diễm bảo vệ mình thì thở phào, mặc dù vẫn còn lạnh nhưng không đến mức chết người.

Nàng ta nhìn hắn càng ngày càng ngọt ngào, mỗi lần hắn quan tâm mình thì tâm thần nàng bay bỏng.

Không thể không nói, nữ nhân này suy nghĩ toàn ở trên chín tầng mây.

Dù hiện tại hắn làm gì thì nàng ta cũng toàn nghĩ đến điều tốt, đây là yêu hắn đến mức mù quáng.

Hai người lặng xuống không được bao lâu thì thấy được một cánh của nằm trên mặt đất.

Long Hắc Thiên mở cánh cửa đó ra, bên trong tràn ra luồng khí lạnh kinh người.

Hắn thì có cơ thể cường đại đối với khí lạnh bậc này gần như miễn dịch, nhưng Thanh Thủy lại khác.

Nàng ta gần như muốn đóng băng, bờ hồ lạnh như vậy là do hàn khí nơi này ảnh hưởng.

Hiện giờ nàng trực tiếp đυ.ng phải thứ hàn khí này thì làm sao chịu nổi.

Long Hắc Thiên vận dụng nhiều linh lực hơn để bảo vệ nàng.

“Ta truyền cho nàng một môn công pháp, nàng xuống dưới đó tu luyện.”

Long Hắc Thiên nhìn Thanh Thủy trong lòng ngực mình nghiêm túc nói.

“Thực sự phải xuống dưới đó sao.”

Thanh Thủy nhìn hắn với ánh mắt sợ hãi, nàng thực sự rất sợ, chỉ là hàn khí tỏa ra một ít đã lạnh như vậy, xuống dưới thì làm sao nàng chịu nổi.

“Không sao, bộ công pháp ta đưa nàng, sau khi hấp thu hàn khí này càng lâu thì sẽ nhanh hết lạnh thôi.”

Long Hắc Thiên sờ đầu an ủi nàng.

Hắn cũng có thể đưa công pháp này để nàng tu luyện tại đây đều được, không cần đi xuống dưới tu luyện.

Nhưng tu luyện ở đây thì sẽ hấp thu hàn khí có tạp chất, như vậy lợi ích nhận được không nhiều lắm.

Với lại hắn cũng muốn vận dụng cơ hội này rèn luyện đạo tâm của nàng, nhìn nàng sợ hãi như vậy là hắn biết đạo tâm của nàng rất yếu.

Nên xuống dưới đó tu luyện là tốt nhất.

Một mũi tên trúng hai cái đích.

Long Hắc Thiên chỉ hai ngón tay lên thiên linh cái nàng, một đạo ánh sáng truyền vào cơ thể nàng.

Thanh Thùy cảm nhận được khẩu quyết liên tục, ban đầu nàng cũng không coi trọng công pháp hắn đưa cho nàng lắm.

Vì công pháp băng hệ nàng tu luyện là công pháp Huyền Giai, là một công pháp cường đại, nên khi Long Hắc Thiên truyền công pháp cho nàng thì cùng lắm thì có tác dụng đặc biệt nào đó mà thôi.

Nhưng khi khẩu quyết được truyền vào trong đầu nàng thì nội tâm nàng hỏng mất, đây là bộ công pháp gì?

Nàng không phải người ngu, tuy không biết huyền diệu của nó, nhưng biết tác dụng của nó thì không thành vấn đề.

“Đây là bộ công pháp cấp bậc gì?”

Thanh Thủy nhìn Long Hắc Thiên nói, mà nàng cũng kỳ quái không biết tại sao hẳn có môn công pháp này.

Chẳng qua nàng không tiện hỏi mà thôi, mỗi người đều có bí mật, với lại hắn là nam nhân của nàng, dù là chuyện gì về hắn nàng cũng không quan tâm lắm.

Nếu hắn muốn nói thì hắn cũng sẽ nói cho nàng thôi, cần gì phải chấp nhất.

“Tiên thuật, hảo hảo tu luyện đi, đừng để mất mặt sự cường đại của nó.”

Long Hắc Thiên hời hợt nói, mặc dù hắn bảo nàng ta đừng làm thất vọng về môn công pháp, nhưng vẻ mặt của hắn giống như thứ này là rác rưởi.

Đích xác thứ này hắn không coi vào đâu, hắn từng chứng kiến nhiều loại băng hệ công pháp kinh khủng hơn như vậy nhiều.

Chẳng qua chứng kiến thì chứng kiến, không có nghĩa là hắn có khẩu quyết.

Nếu không hắn cũng đưa cho nàng tu luyện rồi.

Thanh Thủy chấn động trong lòng, không ngờ thứ này là tiên thuật trong truyền thuyết.

Đối với nàng mà nói Địa cấp, nếu nàng đủ cường đại thì có lẽ sẽ có.

Thiên cấp thì đối với nàng mà nói thì thứ đó cũng chưa từng nghĩ đến.

Vậy mà bây giờ trong người nàng có một bộ tiên thuật.

Là công pháp của tiên nhân, vượt qua phạm trù của nơi này.

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, xuống dưới tu luyện đi.”

Long Hắc Thiên cũng biết nàng ta đang nghĩ gì, nên thúc giúc nàng.