Chương 2: Bạn trai cũ

Vào lúc Lâm Y lấy điện thoại di động ra, Cận Châu hơi ngăn cô ấy lại.

“Bật loa ngoài lên.”

Lân Y khoa trương nhìn hắn một cái: “Anh sợ tôi thông đồng với anh trai sao? Cũng được thôi, chẳng qua tôi cũng phải nhắc nhở anh một chút, cuộc hôn nhân này là do anh tự nguyện, nhà chúng tôi cho anh dự án bất động sản hai mươi triệu tiền nhân dân tệ để làm của hồi môn, họ Cận nhà anh chú ý tới thái độ một chút, đừng chọc tôi mất hứng!”

Sau khi nói xong, cô ấy trực tiếp gọi điện thoại cho Lâm Thứ.

Âm thanh điện thoại của anh từ đầu dây bên kia truyền đến.

Sự thật là, sau khi chia tay, chúng tôi hầu như không còn liên lạc với nhau.

Thỉnh thoảng có vài lần gặp mặt, cũng là lúc có nhiều người đến họp mặt xã giao.

Tôi lấy thân phận là thư ký đứng ở bên cạnh Cận Châu, anh ấy thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái.

Điện thoại reo nửa phút mới có người nhấc máy.

Giọng nói của Lâm Thứ có chút mệt mỏi: “Alo, anh đang họp, có việc gì thì về nhà nói sau.”

Cận Châu vẫn rất ung dung bình tĩnh, tay phải khẽ xoay chiếc bật lửa một vòng.

Dù sao Lâm Thứ cũng nổi tiếng là người cuồng công việc, vì việc riêng của em gái mà phải bỏ một cuộc họp, có vẻ là điều không cần thiết.

“Em muốn sủng vật nhỏ của Cận Châu kia quá, nếu trong vòng nửa tiếng, anh mà đến đây thì sẽ cho anh đón người về nhà, thấy thế nào?”

Sau khi Lâm Y nói xong, cô ấy liếc nhìn Cận Châu một cách vui vẻ.

Một lúc lâu sau, giọng nói ở đầu bên kia điện thoại mới lại vang lên.

Giọng nói của Lâm Thứ hơi khàn, thấp giọng nói một câu: “Nhàm chán.”

Nhưng anh ấy vẫn đến đây.

Lâm Y nhảy dựng lên, ôm lấy vai anh trai: “Anh, anh phải làm chủ cho em. Vị hôn phu của em nuôi một người phụ nữ ở bên ngoài, em nên để mặt mũi ở đâu đây.”

Nói xong còn trừng mắt liếc tôi một cái: “Không biết xấu hổ.”

Lâm Thứ vỗ vỗ tay cô ấy.

Anh mặc tây trang, dáng người thẳng tắp, đi về phía Cận Châu, nhìn không chớp mắt.

Cận Châu không nghĩ tới, anh sẽ thật sự tới đây, liền nhíu mày.

“Việc nhỏ như vậy, cũng cần anh phải đặc biệt đến đây sao?”

“Chuyện nhỏ à?” Lâm Thứ dùng tay phải vuốt ve chuỗi tràng hạt, “Anh sắp kết hôn rồi, tốt nhất là nên kiềm chế tính phóng đãng của mình lại đi.”

Anh vỗ vai Cận Châu: “Đây là việc tối thiểu để giữ mặt mũi cho Lâm gia chúng tôi.”