Chương 8

Tương Nhạc Sinh cùng Cục trưởng Trương tham gia một cuộc hội thảo vừa dài dòng lại không có ý nghĩa, chờ tan họp cũng đã lãng phí cả buổi chiều.

Tuy nhiên Trương Nhạc Sinh không thấy mệt, ngược lại càng thêm phấn chấn, đi theo làm tùy tùng ân cần hầu hạ Cục trưởng Trương.

“Lãnh đạo, chờ lát nữa ngài muốn về nhà hay đi đâu?” Tại một quán ăn gia đình, anh đứng lên, đưa bát đũa cho người đàn ông bụng phệ.

Hai người đứng cạnh nhau hình thành so sánh đối lập, trông anh thêm cao lớn, đẹp trai hơn.

Chỉ cần đứng ở nơi đó, đã tự tạo thành phong cảnh hấp dẫn ánh mắt người khác.

Cục trưởng Trương hiển nhiên rất hài lòng với sự ân cần của chủ nhiệm văn phòng, ông ta nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng thịt Đông Pha vàng óng béo ngậy, đưa đến trong miệng ăn thử.

Chờ một miếng thịt to xuống bụng, lúc này ông ta mới thong thả nói: “Tiểu Tương à, cậu cũng ngồi xuống cùng ăn đi, đừng câu nệ như vậy.”

Tương Nhạc Sinh nở nụ cười khiêm tốn, sau đó nghe lời ngồi xuống, tay dài im lặng chuyển đĩa thịt ba ba đến trước mặt ông ta, nói: “Lãnh đạo, ngài nếm thử món này đi, đây là món ăn thương hiệu của tiệm bọn họ, vừa bổ thận, còn có thể đề cao sức miễn dịch.”

Cục trưởng Trương “ừ” một tiếng, quả nhiên chuyển đũa đến đĩa thịt ba ba.

“Tuổi lớn, tinh lực cũng không theo kịp các cậu, mới ngồi họp có nửa ngày mà đã đau eo, mỏi lưng rồi.” Ông ta bỗng nhiên mở miệng.

Tương Nhạc Sinh lập tức nói: “Lãnh đạo ngài nói gì vậy? Ngài bận trăm công ngàn việc, mọi việc đều đích thân làm, cường độ công tác quá cao, người trẻ tuổi như bọn tôi thật sự không chịu nổi.”

Anh quan sát sắc mặt người đàn ông, tiếp tục thấp giọng nói: “Nếu không, chờ lát nữa tôi đưa ngài đến Đào Nhiên Cư, để ngài thả lỏng một phen?”

Người đàn ông gật đầu, híp đôi mắt ti hí, nhỏ đến không thể phát hiện.

Đào Nhiên Cư là một khách sạn rất kín đáo, bên ngoài đơn giản trang nhã, bên trong giấu giếm càn khôn.

Sau khi dùng chứng minh nhân dân mở một phòng, Tương Nhạc Sinh đưa người đàn ông vào phòng, nhìn đồng hồ, nói: “Lãnh đạo, ngài nghỉ ngơi trước một lát, một tiếng sau, tôi dẫn người đến, ngài thấy được không?”

Vào phòng, người đàn ông đã không còn giọng quan, trái lại có chút vội vàng nói: “Đổi loại hình khác nhé, người lần trước non quá.”

Tương Nhạc Sinh cười đáp một tiếng, tay chân nhẹ nhàng đóng cửa phòng.

Anh đã từng gặp phu nhân Cục trưởng, là một người vợ nông thôn Cục trưởng cưới từ lúc còn nghèo khổ, không biết được mấy chữ.

Con đường làm quan của Cục trưởng thông thuận cũng là lúc ông ta có ý nghĩ muốn bỏ vợ cưới người khác, nhưng còn chưa kịp làm đã bị sư tử Hà Đông phá hỏng.

Người phụ nữ áp dụng phương thức đơn giản nhất cũng thô bạo nhất, ngồi ở trước cửa đơn vị một khóc hai nháo ba thắt cổ, thành công cắt đứt tâm tư ngo ngoe rục rịch của người đàn ông.

Cũng cắt đứt luôn tương lai của người đàn ông.

Cục trưởng Trương cứ thế dừng ở vị trí Cục trưởng này, dùng đủ thủ đoạn cũng không thể xoay người.

Con người mà, không được như ý ở phương diện này sẽ bù đắp ở một phương diện khác.

Cho nên, dã tâm nghỉ ngơi đến lượt sắc tâm lên ngôi.

Ông ta thường lui tới các câu lạc bộ đêm, Tương Nhạc Sinh tìm được giám đốc quen biết trực ca đêm, nói: “Gọi mấy cô gái có dáng người nóng bỏng lại đây, không cần quá cao.”

Cục trưởng Trương lùn, chỉ có 1 mét 65, cho nên cực kỳ kị bạn giường cao hơn mình.

Chẳng mấy chốc, anh dẫn theo một cô gái dáng người nhỏ xinh ngực nở eo thon mông mẩy, đi ra từ cửa sau.

Người phụ nữ trang điểm sặc sỡ, thấy khách hàng chọn trúng mình là một ngươi đàn ông vai rộng eo thon, cực phẩm vạn dặm mới có, lớn lên lại phong thần tuấn lãng, cô nàng mừng như điên.

Vì vậy, mới vừa lên xe, cô ta đã luồn tay đến quần tây của người đàn ông.

Ngón tay đi lên dọc theo đầu gối, rất có kỹ xảo, từ từ đi đến hạ thể.

Lúc sắp sờ được đến đúng quần gồ lên, người đàn ông bỗng nhiên nắm chặt tay, ngăn cản động tác của cô ta.