Chương 29: Rượu ngon!

Ông cụ tửu lượng cao, bình thường hơi khó tìm đối thủ, hôm nay được uống thoải mái: “Người đâu, cầm túy bát tiên của lão tử ra đây.”

Không bao lâu, một bà lão da gà tóc bạc, trong tay bưng một vò rượu được che kín bằng vải đỏ đi vào. Long Lội vội vàng đứng dậy mở ra, mùi rượu bên trong lập tức tràn ngập khắp đại sảnh.

“Rượu ngon!”

Đại La Thiên có rất nhiều loại rượu ngon, giác quan thứ sáu của Vương Thuật rất nhạy bén, dùng lỗ mũi ngửi cũng biết rượu này không rẻ, không hề kém rượu Lafite năm xưa, buột miệng nói: “Lão già, đây chính là rượu ngon,

“Vương Thuật..."

Xưng hô này của Vương Thuật, khiến cho bốn anh em Long Nghị bọn họ thiếu chút nữa tiểu ra quần, vội vàng đứng lên.

“Vương Thuật...”

Long Lôi kéo vạt áo Vương Thuật, nhưng đã muộn, bà ta

sợ đến mức vội vàng nói thay Vương Thuật: “Cha, trẻ con không biết nói chuyện, người đừng tức giận”

Ông cụ trợn mắt: “Tức cái gì, mấy người cho răng lão tử vô nhân tính vậy sao.”

Sau đó xoay người nói với Vương Thuật: “Cậu bé, thật là tinh mặt, với nhãn lực này ucar cậu, đáng được uống ly rượu này, người đầu, mang thêm một vò nữa đến”

Mấy người Long Lội định ngăn cản, nhưng đã chậm một bước, bà lão nhìn qua rất bình thường đó lại ôm một vò rượu đi vào.

Ông cụ trực tiếp mở ra: “Cậu nhóc, tới đây, chúng ta mỗi người một vò, ai ngã xuống trước, từ nay về sau không thể dính một giọt rượu.”

Đối với ông cụ mà nói, việc kiêng rượu chính là hình phạt lớn nhất của người uống rượu.

Vương Thuật cười to: “Lão già, yên tâm đi, người ngã xuống nhất định không phải tôi” Cầm ly rượu lên

Anh đã quá coi thường.

Túy bát tiên cũng không giống loại rượu bình thường, so với Vương Rách Rưới một chút cũng không say, quan trọng nhất là đây là lần đầu tiên Vương Thuật uống loại rượu này, hoàn toàn không có khả năng chống cự, đừng nói là trước đó anh đã uống hai cân mao đài, cho dù không có hai cân mao đài kia, Vương Thuật cũng phải ngã xuống.

Nhưng ý chí Vương Thuật không phải người bình thường có thể so sánh được.

Một vò rượu xuống bụng, lập tức cảm thấy không ổn, cố gắng không ngã xuống, anh đang chờ ông cụ ngã xuống.

Nhưng chờ tới chờ lui, Vương Thuật cũng rụng trứng.

Năm phút trôi qua, ông cụ căn bản không có ý định uống rượu, chỉ lạnh lùng nhìn Vương Thuật.

“Hừ, lão già, ông dám gạt lão tử”

Vương Thuật chỉ tay vào ông cụ, thật sự không thể kiên trì được nữa, cả người chậm rãi ngã xuống, năm trên bàn.

“Nhóc con, cậu muốn đậu với lão tử, cậu còn kém xa” Sauk hi Vương Thuật ngã xuống, ông cụ khinh bỉ nhìn anh

ở trên bàn, mắng mọt câu, sau đó quay đầu nói với bà lão bên cạnh: “Cất rượu vào, lão tử uống từ từ”

Nếu như Vương Thuật tỉnh lại, đoán chứng có thể sẽ hỏi thăm tổ tông mười tám đời của ông cụ một lần.

Sauk hi bà lão đó đi xuống, ông cụ nhìn về đám người Long Nghị trợn mắt: “Mấy người còn không cút, chờ cái gì?”

Long Lôi bĩu môi: “Cha, cậu ta vẫn còn là một đứa trẻ, không cho phép người ngang ngược.”