Chương 41: Ma Đô

Vương Thuật lưu luyến không rời, không nỡ bỏ đi, hai tiếp viên hàng không đi đến, lôi kéo bắt anh di.

Một lát sau, mỹ nữ vừa nấy nghiến răng nghiến lợi đi ra khỏi nhà vệ sinh, quơ quơ nắm đấm về phía bóng lưng Vương Thuật: "Tiểu lưu manh, đừng có rơi vào tay chị đây đấy”

Kết quả, suốt cả chuyến bay, mỹ nữ này không còn xuất hiện nữa.

Ma Đô.

Mặt trời ban trưa đã quá đầu, bắt đầu di chuyển về hướng tây, đã qua 12 giờ.

Ma Đô Tửu Hạ, trong một đại sảnh rộng lớn và xa hoa. Bày chừng mười mấy bàn, hơn 80 vị khách.

Những người này không hoàn toàn là bạn học của Mạc Hướng Văn. Bạn học Mạc Hướng Văn có 60 người, những vị khách khác là người nhà của các bạn học, là chồng hoặc là vị hôn phụ, là vợ hoặc là tình nhân.

Thời gian sắp đến 12 giờ rưỡi mà vẫn chưa bắt đầu mở.

tiệc, những người này sớm đã đói đến bụng dán vào lưng, có. người bắt đầu đưa ra ý kiến: 'Âu Dương, chị Hướng Vãn, nên

bắt đầu đi. Không thể vì để chờ một mình Ngạo Tuyết mà để mọi người chúng tôi đều đói bụng chứ?"

"Đúng vậy đó, Âu Dương, chị Hướng Văn, cô nàng Ngạo Tuyết kia cả ngày cứ lạnh như băng, không phải là người cùng đường với chúng tôi, thiếu mình cô ấy thì cứ thiếu đi, chúng ta ăn cơm thôi

“Thật sự là, một mỹ nữ lớn lên đẹp như vậy mà ngay cả một người đàn ông thích cũng không có, thật sự là đáng thương"

Mọi người anh một câu tôi một câu.

Mạc Hướng Văn chỉ lắc đầu: "Mọi người ngậm miệng tích đức chút đi, kiên nhẫn chờ thêm chốc lát nữa, cậu ấy sáp đến rồi. Mọi người cũng biết, ở trong lớp, tôi, Âu Dương và Ngạo. Tuyết có quan hệ tốt nhất, bọn tôi không thể bỏ rơi cậu ấy được:

"Âu Dương, cậu đi ngoài chút đi”

Mạc Hướng Văn nói xong liền giật giật góc áo Âu Dương, hai người đi đến cửa ra vào, Mạc Hướng Văn mở miệng hỏi: “Âu Dương, xảy ra chuyện gì vậy?"

Âu Dương cũng choáng váng: "Tớ cũng đâu biết. Hôm qua thông báo, cậu ấy nói không có vấn đề, sao đến giờ vẫn còn chưa đến? Mặt khác, soái ca nhỏ của tớ đâu? Vì sao cũng không đến?"

Mạc Hướng Văn nói: "Cũng sắp đến rồi. Như vậy đi, chúng ta gọi điện thoại cho hai người bọn họ thúc giục xem”

Âu Dương nhanh chóng nói: "Được, tớ gọi điện cho Vương. Thuật, cậu liên hệ với Ngạo Tuyết nhé”

Hai người tự lấy điện thoại di động ra, bắt đầu bấm số

Sân bay Ma Đô, Vương Thuật gần như vai sóng vai đi ra ngoài cùng Long Ngạo Tuyết. Mới ra sân bay, điện thoại của hai người đồng thời reo lên

Vương Thuật nhìn thoáng qua tên người gọi đến, tiện tay mở ra: 'Alo! Chân trắng, anh đến ngay”

Âu Dương ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng: "Nói cho anh biết, nếu mà anh đến chậm hơn chút nữa thì chân trằng của anh sẽ là của người khác."

"Đừng mà, anh đến ngay."

Vương Thuật nhanh chân chạy thẳng đến một chiếc taxi

Ngạo Tuyết bên này cũng như vậy, giọng nói ung dung hoa quý của Mạc Hướng Văn truyền đến: "Ngạo Tuyết, sao cậu còn chưa đến?"

Ngạo Tuyết nhanh chóng trả lời: "Chị hai à, chờ thêm chút nữa đi. Có việc nên chậm trễ chút, đã xuống máy bay rồi, lập. tức tới ngay” Buông điện thoại xuống, chạy thẳng đến phía trước: "Này, chờ tôi một chứt”

Chiếc taxi cô gọi cũng chính là chiếc taxi Vương Thuật đã kêu, Vương Thuật đã lên xe, đang định bảo tài xế lái đi, cuối cùng lại bỏ qua: "Chờ cô ấy một chút”

"Cảm ơn, Ma Đô Tửu Hạ" Long Ngạo Tuyết lên xe, buột miệng nói ra.

Vương Thuật bu môi: "Từ trong miệng cô mà còn có thể nghe được hai chữ này hả? Không cần cám ơn."

Long Ngạo Tuyết cười lạnh nói: “Tôi đang nói chuyện với bác tài”

Vương Thuật: @#%... % $#@' Người phụ nữ này nhất định chính là một con xà tỉnh.

Trên đường đi, Vương Thuật không hề nói chuyện với Long Ngạo Tuyết. Chờ khi đến Ma Đô Tửu Hạ, hai người đồng thời xuống xe, hoàn toàn mông lung, trăm miệng một lời nói: "Anh/ ©ô cũng đến nơi này?"