Chương 78: Vì sao lại gọi là Bá Tước sát thủ à?

Lão nhân quả quyết cự tuyệt: “Không được?” Vương Thuật nở một nụ cười khinh bỉ: “Chắc chưa?” “Thực sự là không được.”

Vương Thuật nói: “Thôi bỏ đi, trở về ta lấy mấy vò Thượng Nhân Hầu ( chắc là 1 loại rượu ngon nhưng dg tìm lòi mắt ko thấy), tìm lão nhân uống một trận a.

Lão nhân run run:"Đừng nên làm thế, xem mặt mũi ngươi †a đáp ứng là được chứ hả”

Lão nhân này cả đời có ba điều sợ, râu của mình, rượu, còn có niềm vui với dược liệu.

Hơn nữa có cái tật xấu, yêu rượu như mạng, gặp rượu phải say, không uống không được.

Có một lần Vương Thuật xin dược liệu của lão, lão không cho, kết quả Vương Thuật mang hai bình rượu tới, chuốc lão đến say mèm, tỉnh lại thì thấy râu đã bị Vương Thuật gọt mất.

Lão nhân ông đầu khóc rống ba ngày ba đêm, đau lòng lăn lộn trên mặt đất không ngừng, tiếng kêu kia, ail, nghĩ lại mà thấy thảm thiết, lão quyết định kiêng rượu, nhưng mà chưa đầy một tuần, râu vừa mới dài ra, lại bị Vương Thuật lừa cắt thêm một đao.

Từ nay về say trong lòng lão nổi lên bóng ma, Vương Thuật vừa nói tới rượu, lão nhân liền run run.

Đừng nghĩ lão nhân này có ba nhược điểm mà dễ bắt nạt, lão nhân này gϊếŧ người không khác bổ dưa hấu là mấy, đao hạ

xuống mí mắt không nhảy đến một cái.

Chỉ có Vương Thuật mới biết lão nhân này trước 50 tuổi làm qua những gì.

Là một thế hệ sát thủ huyền thoại.

Không nói không biết, nói đến Bá Tước sát thủ, phương tây không ai không sợ, nhắc đến liền vỡ mật.

Vì sao lại gọi là Bá Tước sát thủ à?

Bởi vì trong hầu hết các nhiệm vụ, sát thủ mỗi lần đi thi hành nhiệm vụ cũng không khác đi chịu chết là mấy.

Vì biết có khả năng phải chết, nên nhất định ăn mặc đẹp một chút, cho nên mỗi lần lão nhân đi gϊếŧ người, đều mặc một bộ quần áo giống bá tước phương tây. ( áo choàng đỏ:))

Nhưng năm này qua năm khác, hắn chưa từng chết, cũng chưa từng thất bại, người chết trong tay lão nhiều vô số kể.

Năm mươi tuổi đi qua, lão nhân không biết trên người có đoạn cơ nào bị rụt không(sợ điều gì đó), đột nhiên lại rửa tay gác kiếm, biến mất trong khu rừng sát thủ, hiện tại thì lão trở thành bộ dáng như vậy.

Tiểu Vũ nghe được lão nhân đồng ý cho thuốc, cao hứng suýt chút nữa nhảy cẵng lên, lão nhân tuy rằng thích rượu như mạng, nhưng là lời nói ngàn vàng: “Đạ tạ tiền bối, đa tạ tiền bối”

Lão nhân trở mình mắt trợn tròn: “Đừng tạ ơn ta, tạ ơn liền †ạ cái thằng nhãi con kia kìa, không phải hắn xin xỏ, trong nhà đừng ai kiếm được từ ta một viên thuốc.”

Vương Thuật khoát tay chặn lại: “Quên đi, đừng nhiều lời khách khí, ta cúp điện thoại, có thời gian sẽ đi thu thập dược liệu cho ngươi, năm ngày nữa ngươi sẽ được gặp thuốc.”

Vương Thuật nói xong cúp điện thoại, đi ra ngoài cửa.

Long Ngạo Tuyết hãy còn đang ngồi xổm trên mặt đất nôn thốc nôn tháo, Vương Thuật sút vào cái mông tròn của Long Ngạo Tuyết nói: “Uy uy uy, đừng nôn nữa, kiếm một bộ quần áo thay cho cô gái nhỏ kia đi”

“Anh có Hắc Long Lệnh thì có thể gϊếŧ ngươi vô tội vạ ư?”

Long Ngạo Tuyết đứng lên, lạnh lùng nhìn Vương Thuật, nhưng lại nghe lời hắn từ trong bao lấy ra một bộ quần áo, đi vào nhà, một lúc sau lại đi ra “Đã thay xong.”

Ân!

Vương thuật nhìn Long Ngạo Tuyết, khế ừ một tiếng, nói:” Không còn chuyện gì nữa à, sao em lại muốn tới đó, sẽ không phải là em chuyên muôn theo sau tôi giúp đỡ tôi chứ 2”

“Suy nghĩ đẹp lắm, tôi thực sự có việc, tuy nhiên anh phải đi theo tôi, vạn nhất ngươi lại gϊếŧ người vô tội thì sao?”

“Đi đi đi, cô thích cái gì thì làm cái đó.”

Vương Thuật thực sự bị cô gái này thuyết phục? quái lạ! Lại đi vào nhà gặp cô gái nhỏ.

Cô gái nhỏ đã ngồi ở trên đầu giường, mặc một bộ váy liền áo màu đỏ sậm, bởi vì không hợp, nhìn qua có chút hơi rộng, nhìn Vương Thuật liền nhỏ giọng nói:”Anh, người vừa thay quần áo cho em là vợ anh hả?”

Vợ?

Vương Thuật khóe miệng run rẩy, không nói ra lời, mở miệng hỏi:

“Nói cho anh tình huống chỗ này, còn hai người thanh niên kia nữa là thế nào?”

Cô gái nhỏ nói: “Tiểu Vũ không nói tên thật của em cho anh biết hả, nó rất khó nghe, anh trai tên Tiểu vũ, em gọi là Tiểu Lục Tử.

Họ nhà em rất thưa thớt, họ Lộ, anh trai tên Lộ Kiệt, em là Lộ Mĩ, bởi vì nhà nghèo, cha mẹ sinh tổng cộng sáu anh chị em, các anh chị trước đều đã mất, chỉ còn em và Ngũ Ca còn sống.

Bởi vì sinh ra thứ năm, cho nên ba mẹ kêu em là Tiểu Ngũ, thời gian dài quá đọc thành Tiểu Vũ, em là thứ sáu, kêu là Tiểu Lục Tử.

Ba mẹ em đi đào than cho người ta, chẳng may gặp tai nạn qua đời, em cùng Ngũ ca sống nương tựa lẫn nhau, sau này chuyện của bọn em thì anh đều biết rồi.

Nghe Ngũ Ca nói, bây giờ Ngũ Ca đã là một thành viên của Đại La Thiên.

Ngũ Ca rời đi, khoản vay nặng lãi này không có biện pháp trả, đành phải lập một tài khoản trò chơi, mỗi ngày dùng trò chơi kiếm tiền, trả nợ, mãi cho đến hôm nay......

Anh, em đã sớm trả hết nợ,qua trò chơi này ta kiếm được rất nhiều tiền, nhưng bọn người này lòng tham không đáy, mạnh mẽ ép em cày tiền cho chúng.

Bọn họ sợ em chạy, liền trói em vào ghế, mỗi ngày phái hai người tới trông coi...”

Vương Thuật hỏi một câu: “ Mỗi ngày đều là hai người kia trông?”

Lộ Mĩ lắc đầu nói:”Không phải, bọn họ đều thay ca, có lúc em nghe được hai người họ nói chuyện, bọn họ có rất nhiều

người, trốn ở trong núi.”

“Tốt lắm, mọi việc giờ đây đều nên quên đi, gian phòng này không thể lưu lại lâu, anh cõng em đi ra ngoài.”

“Anh, em có thể đi.”

Lộ Mĩ dáng người cũng không thấp, cao khoảng 1m68, nhưng thân thể yếu đuối, Vương Thuật đem Lộ Mĩ cõng ở trên lưng, đi ra.

Trong phòng cũng không có đồ vật gì giá trị, mọi dữ liệu đều nằm trong đầu Lộ Mĩ, cái máy tính hỏng này cũng không cần mang đi”

Vương thuật đi ra khỏi phòng, vừa lúc ấy chạm mặt Long Ngạo Tuyết đang tiến vào, ngẩng đầu hỏi:”Có chỗ nào có thể ở không?”

Long Ngạo Tuyết nói: “Có một trường học gần đây.”

20 phút sau, Vương Thuật cõng Lộ Mĩ đi vào trường học.

Cái gọi là trường học, thực chất là một gian nhà bằng, bên trong có bảy tám đứa nhỏ và một vị nữ lão sư đang giảng bài.

Lão sư nhìn thấy Long Ngạo Tuyết lập tức kích động đứng lên:“Cô đã đến rồi sao.”

“Chào Long Lão Sư.”

“Chào cô Long.”

“Chào các em.”

Long Ngạo Tuyết bỏ balo trên người xuống, đặt ở trong phòng học, nói: “Đây là một ít tranh dạy học, cố ý mua tới cho mọi người.” Nói xong đem balo mở ra, lộ ra một đống lớn đồ dùng học tập của học sinh.

Vương Thuật kinh ngạc nhìn Long Ngạo Tuyết, không nghĩ tới nữ nhân này còn có một kiểu suy nghĩ này, khổ sở trải qua gian nan, chỉ là vì mang đến cho bọn nhỏ này một chút đồ dùng học tập.

Đem Lộ Mĩ thả xuống trong phòng học, Vương Thuật mượn của vị nữ lão sư kia một cây bút, đi quay lại nhà của Lộ Mĩ, ngồi xếp bằng kiên nhãn chờ đợi.

Ước chừng nửa buổi sáng, có hai người đi và ngõ nhỏ, một người trong tay còn mang theo một cái bình rượu, vừa uống vừa nói:"Mẹ nó, đáng nhẽ gϊếŧ quách con bé ấy đi, tỉnh lại mỗi ngày đều phải nhìn thấy nó.”

Tên còn lại nói:“Ngươi biết cái gì, cô gái nhỏ này khác gì đặc sản của cùng núi, chính là cái cây hái tiền của chúng ta.”

Hai người nói xong liền bước tới cửa:” Uy, ngươi là ai2”

Vương Thuật lấy một tay chỉ vào bên cạnh của mình: “ Hai vị, tới đây ngồi, có chút chuyện muốn nói.”

“Hắc! dựa vào cái gì, ta đang hỏi ngươi còn chưa trả lời, ngươi là ai?”

“Ta là ông nội ngươi!”

Vương Thuật nhấc mông đứng lên.

“Tiểu tử, tới đây để ăn đòn?”

Trong đó một người phản ứng rất nhanh, đập vỡ chai rượu trong tay, Vương Thuật khoát tay, chai rượu vỡ sắc nhọn trên †ay người thanh niên biến đâu mất, thuận tiện Vương Thuật vả cho tên này một nhát.

Người còn lại thấy tình huống không ổn, toan bỏ chạy, bị Vương Thuật một đạp ngã trên nền đất.